Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 844:

Thầy Trương, đi đường bình an!
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng lấy một túi giáp từ trong ngực, lấy một cờ đảng màu đỏ tươi, bày ra trước mặt mọi người rồi trầm giọng nói:
- Các đồng chí, có nhớ cảnh chúng ta tuyên thệ dưới cờ đảng không? Có nhớ những nguyên tắc cơn bản của Đảng Cộng sản không? Chịu khổ trước, sung sướng sau. Có nhớ các bậc tiên liệt cách mạng, vì quốc gia, vì dân chúng phải rơi đầu, đổ máu, không sợ cảnh hi sinh hay không?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang chỉ vào phía sau đầu của mình rồi cao giọng nói:
- Sau lưng chúng ta, dưới đống hoang tàn này, là con cháu của chúng ta, là những bông hoa của tổ quốc, là tương lai của dân tộc. Lúc này đây, chúng ta nên làm thế nào? Sợ chết không phải là Đảng viên cộng sản. Hôm nay, ở đây, chúng ta hãy treo lá cờ Đảng, chúng ta là những đảng viên xung phong, là đảng viên Cộng Sản, đi theo tôi!
Vừa nói xong, Võ Lập ở bên này đã tìm một ống tuýp treo cờ Đảng, cắm cạnh đống hoang tàn. Lúc này rất bắt mắt, vô cùng lừng lẫy.
Nhiếp Chấn Bang quay đầu, đi về phía đống hoang tàn và không nói nhiều bắt đầu hành động, chuyển một tảng đá lớn ra ngoài.
Lúc nàt đây, Nhiếp Chấn Bang như Ngu công dời núi, phía trước không có bất kì đường lui nào, không còn suy nghĩ nào khác, mà ý niệm duy nhất trong đầu chính là cứu những sinh mạng còn lại.
Lúc này, trong đám người đột nhiên có người dừng lại, một người hô lên:
- Thưa bà con, thưa mọi người... Chủ tịch Nhiếp không sợ chết, thì chúng ta sợ gì? Chủ tịch Nhiếp đã xông pha, sao chúng ta lại không lên?
Lần ủng hộ sĩ khí này đã đưa đến sự cộng hưởng to lớn. Dưới lá cờ tươi đẹp, không chỉ riêng Đảng viên mà cho dù là dân chúng bình thường cũng bị cuốn hút.
Trong nước, dân chúng thật thà, hiểu ân nghĩa. Lúc này, trước mắt bao người làm Chủ tịch tỉnh cũng là người chiến đấu tuyến đầu, còn không sợ chết thì chúng ta sợ gì chứ?
Tất cả mọi người lúc này hoàn toàn đã quên sự sợ hãi, quên nỗi đau của chính bản thân mình mà tập trung vào công tác cứu viện.
Công cuộc cứu viện, trước hết là những lớp học đã hoàn toàn bị sập. Lúc mọi người đang đồng tâm hiệp lực, phòng học đã được mở thông một đườg. Mấy chục học sinh ở bên trong lạnh run người, vụ thiên tai này đã đả kích nghiêm trọng vào tâm trí bọn trẻ, khiến chúng khó mà quên được. Một giáo viên như con gà mẹ nhẹ nhàng vỗ về bọn trẻ.
Nhìn thấy vậy, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Các cháu được cứu rồi, mau đi ra theo thầy hướng dẫn, các cháu sẽ được an toàn.
Từ 7h sáng đến tận giữa trưa, tổng cộng cứu được hơn 600 học sinh. Nhưng tình hình từ hiệu trưởng cho thấy ở bên trong cũng không lạc quan cho lắm.
Toàn bộ thành phố Di Châu, xe trượt, tổng cộng có hơn 900 học sinh, căn cứ vào giờ lên lớp lúc đó. Ngoài hai lớp học thể dục may mắn thoát nạn, ngoài ra còn có mấy đứa trẻ đang học âm nhạc cũng may mắn thoát chết.
- Thủ trưởng, không được rồi, chỗ này nặng hơn, chỉ dựa vào nhân lực đơn giản thì hoàn toàn không có cách gì. Hiện tại, tốt nhất là phải điều máy móc đến đây.
Lúc này cả người Võ Lập vô cùng bẩn.
Không riêng gì Võ Lập, mọi người đều là bùn đất nhìn đã không còn nhận ra nữa, mồ hôi ướt đẫm, mặt đầy bụi, xóc rối bù. Hình Quốc Phong cũng chạy tới, Nhiếp Chấn Bang đứng thẳng dậy rồi xoay người đi, lúc này Hình Quốc Phong đã chạy đến trước mặt Nhiếp Chấn Bang.
Không đợi cho Hình Quốc Phong nói gì, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Chủ tịch Hình, đồng chí đến thật đúng lúc. Bây giờ có thể điều một chiếc máy xúc cỡ lớn đến được không? Bên này không có máy, làm không nổi.
Hình Quốc Phong khó xử rồi thấp giọng nói:
- Chủ tịch, máy móc thiết bị đều do bên Thành ủy dốc sức triển khai. Qủa tình là...
Ông ta còn chưa nói hết, Nhiếp Chấn Bang liền ngắt lời Hình Quốc Phong:
- Chủ tịch Hình, lãnh đạo của Thành ủy cần phải nghĩ cách cứu viện tôi không phản đối, tôi cũng không có bất kì ý kiến nào. Nhưng không thể điều hết máy móc đi được. Điều động như vậy, sẽ làm cho cả đội cứu viện không thể triển khai hợp pháp. Mặt khác, trước mắt cần phải khơi thông thành phố Di Châu và bên ngoài. Lúc này, xung quanh đều cần máy móc, sao đồng chí có thể làm như vậy? Lập tức sắp xếp đi, cố gắng tập trung vào bệnh viện, trường học,
Lời của Nhiếp Chấn Bang vang vọng không có bất kỳ sự nghi ngờ và phản bác nào. Trong lòng Hình Quốc Phong hơi mừng thầm, có lệnh của Chủ tịch tỉnh sau này mình cũng không bị truy cứu trách nhiệm.
Thầm nghĩ như vậy, Hình Quốc Phong dường như nhìn thấy được con đường rộng thênh thang của mình trước mắt, liền gật đầu nói:
- Vâng, chủ tịch tỉnh, tôi theo chỉ thị của ngài, sắp xếp máy móc một lần nữa.
Nói đến đường quốc lộ, dường như Hình Quốc Phong mới nhớ đến mục đích của mình rồi nói:
- Chủ tịch tỉnh, quốc lộ số 10 đã có bên đội của Cục giao thông đến hiện trường rồi. Lúc này, những chỗ đường bị phá hỏng đã được thông suốt. Dự tính, chậm nhất chưa qua 5h chiều, cả quốc lộ số 10 sẽ được khơi thông.
Có lệnh của Nhiếp Chấn Bang. Hình Quốc Phong không hề do dự mà lập tức nghĩ cách theo Thành ủy đến hiện trường cứu viện, điều động máy xúc và cần cẩu loại lớn.
Tiểu Chu - Di Châu vì có Nhiếp Chấn Bang đốc thúc, đương nhiên là Hình Quốc Phong cũng đốc thúc. Lúc này, có thể ở trước mặt chủ tịch Tỉnh thể hiện một lần coi như cũng có lợi lớn cho tương lai của mình.
Rất nhanh, một chiếc máy xúc cỡ lớn đã được điều đến, tốc độ của đội cứu viện cũng không nhanh hơn. Lúc này cũng giống như bình thường, máy xúc cứ tùy ý mà xúc. Hiện tại, không ai dám đảm bảo trong dưới đống đổ nát này lại không có người sống sót.
Cho nên, phần lớn thời gian là máy xúc xử lý đống rác rưởi ở xung quanh đống hoang tàn và kết hợp với cần cẩu và nhân công cứu viện cứ gặp những đồ lớn là dùng dây thép kéo lên, sau đó mới dùng máy xúc. Rất nhanh, một phòng học hoàn toàn sụp đổ đã được dọn sạch. Trong một góc của phòng học vì là góc vuông nên trong lúc sập cũng không sập hết, cũng không có nhiều vật chống đỡ. Góc tường cao chưa đên 1 thước rưỡi chứa hơn 20 học sinh. Vẻ mặt của các em đứa nào cũng sợ hãi và khủng hoảng. Bên cạnh là hơn 10 học sinh đã phải bỏ mạng.
Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy cảnh này cũng xúc động liền thấp giọng nói:
- Hãy đẩy nhanh tốc độc cứu viện lên.
Tiếp theo, đến khoảng 5h chiều, tất cả phòng học bị sập đã được dọn sạch. Ở phía Tiểu Chu – Di Châu chỉ còn một phòng học cuối cùng.
Lúc này, trên đống hoang tàn, hơn mười tấm bê tông nằm lộ xộn vô tình tạo thành một không gian nhỏ hẹp.
Nhiếp Chấn Bang liền đi tới trầm giọng nói:
- Càng ở chỗ này càng phải cẩn thận, tuyệt đối phải chú ý, không được để sụp đổ lần thứ hai, có những học sinh may mắn còn sống sót thì chúng ta không được sơ sót làm mất đi sinh mạng của các cháu.
Hơn 1 tiếng đồng hồ, tất cả đống lộn xộn đều đã được dọn dẹp. Lúc này, tất cả mọi người đều cảm động.
4 góc tường trong một phòng học đã dùng bàn chồng lên nhau, tạo thành một cái giá đỡ. Trong gầm bàn học là hơn 10 đứa trẻ đang run rẩy, bên ngòai những đứa trẻ này có một cậu nam đã trưởng thành lại dùng cơ thể cường tráng của mình để chống cho bọn trẻ có một không gian.
Nhưng, lúc này có mấy khối bê tông nặng đã đè lên người cậu, hai mắt cậu đã nhắm nghiền, tắt thở. Nhưng lúc chết vẫn là tư thế bảo vệ cho những đứa trẻ.
Ở Di Châu may mà còn một giáo viên dẫn đường, bọn trẻ đang đứng run lẩy bẩy đã lần lượt được cứu ra ngoài.
Theo lời nói đứt quãng của bọn trẻ, Nhiếp Chấn Bang cũng phần nào hiểu được sự tình. Thầy giáo Trương này, lúc xảy ra thiên tai đã nhanh chóng sơ tán hơn 30 học sinh, còn 10 đứa trẻ cuối cùng này lúc chuẩn bị ra ngoài thì tòa nhà đã sụp đổ. Ngay lúc nguy nan, thầy Trương đã dựng bàn lên để làm giá chống, giấu bọn trẻ vào trong góc bàn còn mình thì đi ra ngoài cùng. Cuối cùng là dùng tấm thân nhỏ bé của mình để bảo vệ những đứa trẻ.
Hốc mắt của Nhiếp Chấn Bang bất giác ươn ướt rồi quay đầu lại nói:
- Hiệu trưởng của trường tiểu học Di Châu có ở đây không? Thầy Trương xứng đáng là tấm gương để chúng ta học tập, đáng để chúng ta khâm phục. Nhà trường nhất định phải làm tốt công tác hậu sự đừng để anh hùng đổ máu phải rơi lệ.
Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, hiệu trưởng của trường tiểu học Di Châu ở bên cạnh cũng nghẹn ngào nói:
- Vợ của thầy Trương là cô La, họ còn đứa con 3 tuổi cũng đã hi sinh rồi.
Trầm mặc, áp lực, giờ phút này tất cả đều rất áp lực. Nhiếp Chấn Bang sửng sốt một lúc lâu không nói gì rồi cũng lặng im cúi đầu thật sâu trước thi thể của thầy giáo Trương, sau đó thấp giọng nói:
- Thầy Trương, đi đường bình an!
Sau hành động này của Nhiếp Chấn Bang, mấy trăm dân chúng vứu viện có mặt ở hiện trường, mấy còn người may mắn còn sóng sót cũng cúi đầu trước thầy giáo Trương ba cái:
- Thầy Trương, đi đường bình an!
Bạn cần đăng nhập để bình luận