Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1180: Chỉ thị quan trọng của Bí thư Nhiếp

- Ngưu Vệ Bình đến đây?
Sắc mặt Chu Triều Quốc trầm xuống, liền nói:
- Cậu đi nói cho ông ta biết, tôi không rảnh. Mặt khác, thông báo cho Tiểu Tống chuẩn bị xe, cậu chuẩn bị đồ một chút, 10 phút sau, đi tỉnh.
Trước đó, trong cơn tức giận Chu Triều Quốc kêu Ngưu Vệ Bình đến mục đích chủ yếu là muốn trút giận một phen, sau đó, chuyện này chung quy vẫn phải trở về huyện Thủy Sơn để xử lý. Nhưng, hiện tại thì sao? Không cần phải làm vậy nữa, chỉ cần thành phố ra quyết định. Hơn nữa, trong tay mình nắm chắc chỉ thị của Bí thư Nhiếp thì muốn lột da hổ cũng được. Có Ngưu Vệ Bình hay không cũng không còn quan trọng nữa. Thậm chí, sau khi lên tỉnh báo cáo xong, chức Bí thư huyện ủy này Ngưu Vệ Bình còn có thể làm nữa hay không cũng không biết được.
Từ thành phố Nghi Châu đến cố đô thị, toàn bộ hành trình đi với tốc độ cao thì cần hơn ba giờ đồng hồ. Xe chuyên dụng của Chu Triều Quốc đi tốc độ cao đến trạm thu phí của cố đô thị đã là hơn bốn giờ chiều. Thư ký xoay người, nói:
- Bí thư, ngài xem, có cần tìm một chỗ ăn chút gì đó trước hay không. Trưa nay ngài cũng không ăn cơm, bệnh dạ dày của ngài sợ là chịu không nổi mất.
Chu Triều Quốc giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ rồi, khi xe tới Tỉnh ủy, chỉ sợ cũng đã tan sở. Đến lúc đó, báo cáo một lúc, cũng phải tốn một hai giờ, với tính cách của Bí thư Nhiếp, tất nhiên sẽ hỏi thăm tình hình huyện Thủy Sơn. Không ăn cơm trong một thời gian dài như vậy. Không biết có chịu được hay không. Cho dù có thể chịu được, khi báo cáo, chỉ sợ cũng sẽ phân tâm, cho nên liền, gật đầu nói:
- Cũng được. Tuy nhiên, không cần tìm khách sạn gì đâu. Tùy tiện tìm nhà hàng nhỏ ở trên đường, chịu chút là đến nơi.
Sáu giờ, xe của Chu Triều Quốc lái vào đại viện Tỉnh ủy. Thấy xe số 1 thành phố Nghi Châu cảnh sát vũ trang ở trạm gác cổng lớn Tỉnh ủy tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Xe vừa tiến vào đại viện. Chu Triều Quốc liền lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Hạ Cương.
Điện thoại vừa kết nối, Chu Triều Quốc liền mỉm cười nói:
- Thư ký Hạ, xin chào. Tôi là Chu Triều Quốc thành phố Nghi Châu.
Cảnh tượng này khiến thư ký của Chu Triều Quốc vô cùng hâm mộ. Cùng làm thư ký, mình và Thư ký Hạ hoàn toàn là hai cảnh giới khác nhau. Làm thư ký, phải làm được như Thư ký Hạ mới giỏi.
Lúc này Hạ Cương còn trong phòng làm việc.
Làm thư ký, lãnh đạo chưa về, anh đã về, vậy còn ra gì nữa. Nếu vậy, chỉ sợ chưa đến ba ngày, lãnh đạo liền đuổi thẳng cổ anh luôn. Nếu lãnh đạo không nói gì, thời gian của thư ký không phải là của mình, mà là của lãnh đạo, lãnh đạo tăng ca, anh cũng phải tăng ca, lãnh đạo bị đói, anh cũng phải bị đói theo.
Đương nhiên, vượt qua được thời hạn nhất định, giả như, nếu như đã 18 giờ rồi, Hạ Cương vẫn có thể về trước. Nhưng, cơ bản đều ở lại bên cạnh giúp lãnh đạo giải quyết công việc. Cũng không thể nói mình đói bụng, muốn đi ăn cơm.
- Bí thư Triều Quốc, xin chào, xin chào. Có chuyện gì sao?
Sau khi đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Bí thư Nhiếp, tầm mắt của Hạ Cương tất nhiên cũng nhờ vậy mà tăng lên.
Trước kia, khi làm thư ký soạn thảo văn bản ở phòng Thư ký văn phòng Tỉnh ủy, chỉ cần là một lãnh đạo, thậm chí chỉ là nhân viên cũ trong phòng cũng có thể chỉ huy anh ta, không có nhiều quyền lực.
Nhưng, sau khi chính thức đảm nhiệm chức vụ thư ký, đừng nói là trong phòng ngay cả cán bộ cấp sở bình thường thấy mình cũng phải tươi cười đón chào, xưng huynh gọi đệ. Cho dù là một số lãnh đạo Ủy viên thường vụ cấp phó tỉnh phần lớn cũng đều khách khí. Đây là quyền lực của thư ký Tỉnh ủy. Nhưng, Hạ Cương vẫn luôn thấy rất rõ ràng, là một người xuất thân từ nông thôn, Hạ Cương hiểu rõ nỗi chua xót của tầng lớp thấp nhất. Cho nên, Hạ Cương biết, tất cả những quyền thế này đều chỉ vì mình là thư ký của Bí thư Nhiếp. Nếu như không có thân phận này. Mình cũng không là cái gì cả.
Cho nên, trong việc đối nhân xử thế, Hạ Cương đều hết sức chú ý. Cũng không vì người khác khách khí, mà trở nên kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, tự cao tự đại. Mặt đối với bất kỳ người nào, cho dù đối phương khách khí như thế nào, Hạ Cương vẫn luôn cẩn thận và tôn kính giữ bổn phận.
- Ha ha, ông em. Thật ngại quá. Hẳn là cậu cũng biết rõ. Buổi trưa, Bí thư gọi điện thoại, mắng tôi một trận xối xả, có thể nói là máu chó xối đầu. Cho nên, hiện tại tôi đến tỉnh, muốn tìm Bí thư báo cáo công tác một chút. Bây giờ Bí thư vẫn đang ở văn phòng Tỉnh ủy à ?
Chu Triều Quốc cười giải thích.
Nói cũng như không. Giờ tan sở lãnh đạo được tự do. Mình không thể hỏi quá tỉ mỉ, hỏi có ý tứ này là được. Cũng không thể hỏi sâu về sinh hoạt cá nhân của lãnh đạo. Nếu chẳng may có xã giao, vậy không phải là rất xấu hổ sao?
Bên này, Hạ Cương nhìn đồng hồ một chút. Ánh mắt nhìn về phía cửa văn phòng bên cạnh, hạ giọng nói:
- Bí thư Triều Quốc, bây giờ tôi đang ở văn phòng. Bí thư đang tăng ca. Như vậy đi. Tôi giúp anh thông báo một chút. Xem xem Bí thư an bài như thế nào. Xong tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh.
Để điện thoại xuống, Chu Triều Quốc trong lòng lo lắng, mở cửa đi xuống xe, ngẩng đầu, híp mắt. Ngắm nhìn một chút, tháng mười Lũng Tây, thời tiết kỳ thật khá nóng bức, bầu trời quang đãng, mọi người đa số đều mặc áo ngắn tay.
Lúc này, mới sáu giờ, mặt trời còn ở trên cao. Tuy rằng đã tan sở, nhưng, ngẩng đầu nhìn lên, cũng nhìn không ra manh mối gì. Bí thư Nhiếp đang làm việc trong phòng, vậy là tốt rồi, với những hiểu biết của mình về Bí thư Nhiếp, ngài ấy nhất định sẽ gọi mình. Quay đầu dặn dò thư ký và lái xe nói:
- Tiểu Tống, anh tìm một chỗ dừng xe, hôm nay chúng ta sẽ không ở lại cố đô thị, sau khi báo cáo xong sẽ đi suốt đêm về Nghi Châu.
Nhiếp Chấn Bang đang xem văn kiện La Thu Lương đưa tới, là báo cáo và tổng kết về việc cải tạo khu ổ chuột của thành phố Cổ Đô. Cổ Đô đã làm tốt công tác cải tạo quy hoạch và dự toán khu ổ chuột. Báo cáo cũng đã đưa lên đây, Ban Cải cách và Phát triển Tỉnh ủy cũng đã phê duyệt xong. Mặt khác, làm kế hoạch viết ra từng điều thị. Làm thành phố cấp phó tỉnh. Cổ Đô cũng được trung ương ủng hộ không ít tài chính. Chính thức đặt móng cải tạo, sắp bắt đầu. Lần này, La Thu Lương là tới mời mình tới khu ổ chuột thị sát điều tra nghiên cứu.
Đối với việc cải tạo thành phố Cổ Đô, Nhiếp Chấn Bang cũng khá để tâm ba hạng mục lớn. Điều này có liên quan đến toàn cục phát triển của Lũng Tây. Cải tạo khu ổ chuột, cũng là nâng cao phẩm vị và hình tượng của Cổ Đô, nâng cao cấp bậc thành thị. Không chỉ quan trọng với Cổ Đô, mà đối với tỉnh Lũng Tây tỉnh cũng vô cùng trọng yếu. Muốn kiến thiết Lũng Tây trở thành khu vực trung tâm của Tây Bộ, một trung tâm thành thị của khu vực Tây Bộ thì đây là điều không thể thiếu.
Mà nếu thành phố Cổ Đô muốn đạt tới mục tiêu này, không thể tránh khỏi việc cạnh tranh với thành phố Thiên Phủ và thành phố Du Châu.
Hai đối thủ này cũng không phải trò đùa tỉnh Ba Thục, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ. Mấy năm nay tốc độ phát triển kinh tế vượt xa so với Lũng Tây, mình bị đánh chìm xuống dưới đáy, đó cũng không phải là nói giỡn. Về phần thành phố Du Châu lại càng không thể bằng được. Là thành phố trực thuộc trung ương, bất kể về chính sách hay là ủng hộ đều đứng đầu.
Thành phố Cổ Đô muốn phát triển, cũng chỉ có thể dựa vào sự toàn lực ủng hộ của tỉnh Lũng Tây.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Hạ Cương tiến vào. Nhiếp Chấn Bang cũng buông tài liệu trên tay xuống, nhìn đồng hồ một chút:
- Ôi, đã đến 6 giờ 10 rồi sao? Như vậy đi, Tiểu Hạ, cậu về trước đi. Tôi tự mình an bài là được.
- Bí thư, tôi có một chuyện cần báo cáo, với ngài. Đồng chí Chu Triều Quốc thành phố Nghi Châu đến đây. Vừa mới gọi điện thoại cho tôi hỏi một câu ngài...
Hạ Cương biết Nhiếp Chấn Bang nhất định đãhiểu lầm, cũng không nói tiếp, chỉ hồi báo lại.
- Chu Triều Quốc đến đây? Nhanh vậy sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng hơi ngạc nhiên, Chu Triều Quốc nhanh chóng tới đây như vậy, đây là điều nằm ngoài dự liệu của Nhiếp Chấn Bang. Dựa theo suy đoán của Nhiếp Chấn Bang. Dù thế nào cũng phải mất hai ba ngày. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu nói:
- Ừ, nếu đã đến đây, vậy gặp một lần đi, anh nói cho anh ta biết, bảo anh ta lên đây đi, mặt khác, khống chế thời gian trong vòng một giờ.
Việc khống chế thời gian gặp mặt cơ bản đều do thư ký hoàn thành. Khoảng thời gian cơ bản đều do thư ký nắm giữ. Bình thường, khi tới lúc, Hạ Cương sẽ gọi điện thoại cho Nhiếp Chấn Bang, hoặc đi vào báo cáo một chút, nói là cái gì đó tình hình như thế nào. Lúc này, người hồi báo sẽ hiểu, cũng sẽ chủ động đứng lên cáo từ. Đến cấp độ này, không ai còn là người mới trên quan trường nữa. Những quy ước này, tất cả mọi người đều hiểu. Nhận được điện thoại của Hạ Cương, Chu Triều Quốc đi vào phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, cầm theo cặp công văn, có vẻ có chút câu nệ. Vừa vào cửa liền chào hỏi:
- Chào Bí thư.
Sau khi ra hiệu cho Chu Triều Quốc ngồi xuống đối diện mình. Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Đồng chí Triều Quốc, sao lại tới nhanh như vậy? Chuyện của huyện Thủy Sơn giải quyết xong chưa?
Chu Triều Quốc tiếp lời thuật lại tình hình huyện Thủy Sơn, tất nhiên, không thể không nhắc tới Hội nghị thường ủy Thành ủy. Sau đó, nói qua về quyết định của Thành ủy. Cuối cùng, Chu Triều Quốc rất thành khẩn:
- Bí thư, công tác ở huyện Thủy Sơn, tôi cũng có phần nào trách nhiệm mong Bí thư phê bình.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang phất phất tay, nói:
- Ở trước mặt tôi, anh đừng làm những trò này. Làm cho tốt công tác kinh tế của thành phố Nghi Châu đi. Chuyện ở huyện Thủy Sơn, các anh xử lý cũng không tệ. Nhưng, đối với một số người và chuyện trong quá trình thu hồi đất không thể giải quyết dễ dàng như vậy, cầm nhẹ để nhẹ, nên xét xử phải xét xử, nên thủ tiêu thủ tiêu, nên sửa chữa nhất định phải sửa chữa, cho dù liên lụy đến ai, liên lụy đến cán bộ lãnh đạo nào cũng tuyệt không buông tha, nghiêm điều tra tới cùng. Ở thành phố tra không được, vậy để tỉnh đến tra, ở tỉnh cũng tra không được, tôi tự mình báo cáo với trung ương, để trung ương đến tra. Tôi không tin, một huyện Thủy Sơn nho nhỏ còn có thể thoát được.
Nói thật, Nhiếp Chấn Bang đích thực đã nổi giận. Việc làm của huyện Thủy Sơn chắc chắn đã chọc giận tới Nhiếp Chấn Bang. Chưa được bao lâu đã lại tạm giam quần chúng quỳ chặn xe. Đây quả thực là không coi lãnh đạo tỉnh thành phố ra gì.
Sắc mặt của Chu Triều Quốc có vẻ hết sức kích động. Bí thư Nhiếp bày tỏ thái độ trảm đinh cắt sắt như thế khiến Chu Triều Quốc tin tưởng gấp trăm lần. Có chỉ thị quan trọng này trong tay, chuyện ở huyện Thủy Sơn sẽ trở nên vô cùng đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận