Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 750: Nghiêm túc xử lý.

7h tối, toàn bộ mỏ than đều mở đèn, nhìn sáng như ban ngày.
Lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng máy bay trực thăng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh đèn nhấp nháy, đó là ánh đèn bay ban đêm của trực thăng. Nhiếp Chấn Bang dặn Lưu Bỉnh Nghĩa ở bên cạnh:
- Bỉnh Nghĩa, anh sắp xếp vài người, tìm một chỗ trống để cho trực thăng hạ cánh.
Vừa nói xong, trực thăng cũng đã tìm được vị trí của mỏ than. Cùng lúc đó, trên máy bay buông xuống từng chiếc thang dây. Các công binh vũ trang đầy đủ từ trên không trèo xuống. Mấy trăm người nhanh chóng tập hợp.
- Nghiêm! Nghỉ, nhìn phải! Nhìn trước! Điểm số!
Sau một loạt quân lệnh, sĩ quan chỉ huy tiếp tục nói:
- Xoay trái, chạy về phía trước!
Rất nhanh chóng, đội ngũ đã đi đến phía mỏ than. Trực thăng bên trên cũng đã bay lên cao, nhanh chóng rời đi. Lúc này, sĩ quan chỉ huy đã đi tới trước mặt Nhiếp Chấn Bang. Tuy nói là người ở trong quân đội, nhưng chút con mắt nhìn ấy thì vẫn phải có.
- Báo cáo thủ trưởng, tiểu đoàn công binh thuộc quân khu Thiên Phủ tuân lệnh đến hiện trường làm nhiệm vụ, xin nhận chỉ thị! Tiểu đoàn trưởng Hứa Giang.
Sĩ quan Hứa Giang lớn giọng hô.
Nhiếp Chấn Bang tiến lên một bước, chào lại theo nghi thức quân đội, lập tức nói:
- Đồng chí Hứa Giang, mọi người vất vả rồi. Hiện giờ không phải lúc nói chuyện, tình huống rất khẩn cấp. Vị này chính là Phó chủ tịch tỉnh Phan, Phó tổng chỉ huy cứu viện hiện trường, phụ trách công tác giải cứu các công nhân bị mắc kẹt. Hiện giờ, mọi người phải phân ra một nhóm người, lập tức xuống giếng, cùng với các thợ mỏ đào. Ở dưới đó sẽ có người nói cho mọi người biết phải làm như thế nào. Những người khác ăn cơm trước, sau đó tiến hành thay ca. Có vấn đề gì không?
Hứa Giang hai chân thẳng lên, đứng nghiêm giơ tay chào, nói:
- Rõ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Nói xong, lại đằng sau quay, đối mặt với các công binh, ra lệnh:
- Toàn bộ hàng một, xuống giếng! Hàng hai, hàng ba dựng trại, chuẩn bị ăn cơm!
Nhìn cảnh tượng này, Nhiếp Chấn Bang cũng có phần cảm thán. Quân của Lưu Nghị Dân ở quân khu Thiên Phủ đúng là rất tốt. Một công binh đã được huấn luyện như vậy, huống hồ là bộ đội dã chiến.
Cùng với sự hỗ trợ của công binh, toàn bộ công tác cứu viện có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc này, trên đường bên ngoài mỏ, mấy chiếc xe cũng đang lái về phía này.
Nhiếp Chấn Bang vừa ngồi trong phòng làm việc, bên ngoài, Phương Viên liền đi đến báo cáo:
- Chủ tịch, Cục trưởng Chu đến rồi.
Chu Xuân Hoa có chút xấu hổ. Mình nhận được tin trước mà lại tới chậm như vậy, vừa rồi còn nghe nói Chủ tịch tỉnh đã tới đây được mấy tiếng đồng hồ rồi.
Đi vào văn phòng, Chu Xuân Hoa gật đầu nói:
- Chủ tịch!
Nhiếp Chấn Bang nhìn Chu Xuân Hoa một cái, gật đầu ra hiệu ngồi xuống rồi nói:
- Cục trưởng Chu đến rồi à, ngồi đi.
Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang khiến Chu Xuân Hoa như đứng trên đống lửa, cẩn trọng thấp giọng nói:
- Chủ tịch, tôi thỉnh cầu tổ chức xử phạt. Công tác giám sát an toàn của chúng tôi có điểm sơ suất, mong Chủ tịch phê bình.
Nhiếp Chấn Bang khoát tay, trầm giọng nói:
- Cục trưởng Chu, hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Những lời này tạm thời chưa cần nói. Cơ quan giám sát an toàn có trách nhiệm là điều không thể nghi ngờ. Chu Xuân Hoa anh có trách nhiệm, nhưng không thể nói là anh có phải chết hay không. Đây không phải là xã hội phong kiến. Còn trách nhiệm thì nhất định là anh có.
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng quan sát phản ứng của Chu Xuân Hoa. Lúc này, Chu Xuân Hoa có vẻ rất sợ hãi, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Hiện giờ, vấn đề chủ yếu nhất chính là công tác cứu viện. Những thứ khác để sau. Nhiệm vụ của anh là phối hợp với Phó chủ tịch Phan làm tốt công tác cứu viện, đồng thời kiểm tra lại toàn bộ lực lượng và các hạng mục công việc ở mỏ than Đại Thành. Anh đi vội vàng như vậy, chắc là tối còn chưa ăn cơm, bảo thư ký Phương đưa anh đi ăn cơm trước đi.
Đưa Chu Xuân Hoa đi rồi, Lý Cư Bằng liền từ bên ngoài vào, tiến tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng nói:
- Chủ tịch, vừa rồi Bí thư Lưu đã tới nói là mời Chủ tịch tới huyện nghỉ ngơi. Ở đây điều kiện không được tốt, Chủ tịch xem?
Lý Cư Bằng vừa nói xong, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn Lý Cư Bằng một cái, trầm giọng nói:
- Đến huyện? Tôi không đi. Tôi sợ tôi không ngủ được. Nghĩ xem, bây giờ các anh em công binh còn đang thay phiên nhau, còn các công nhân bị kẹt dưới hầm, họ có ngủ được không? Anh đi nói với Lưu Bỉnh Nghĩa và Dương Hằng Cầu là muốn ngủ thì họ đến huyện mà ngủ, Nhiếp Chấn Bang tôi hôm nay ở lại đây, khi nào cứu viện xong thì tôi sẽ đến huyện Cổ Sơn.
Lý Cư Bằng vừa đi ra, Lưu Bỉnh Nghĩa và Dương Hằng Cầu cũng chạy tới. Vẻ mặt hai người rất thân thiết. Dù sao Lưu Bỉnh Nghĩa và Lý Cư Bằng vẫn thân quen hơn một chút, Lưu Bỉnh Nghĩa mở miệng nói:
- Anh Lý, thế nào? Chủ tịch có ý gì?
Lúc này Lý Cư Bằng đang rất khó chịu. Cũng tại Lưu Bỉnh Nghĩa mà làm mình tự dưng bị mắng. Nghe Lưu Bỉnh Nghĩa nói, Lý Cư Bằng xoa xoa tay, nói:
- Bí thư Lưu, ý của Chủ tịch như thế nào thì tôi không biết. Nhưng Chủ tịch nói là nếu muốn ngủ thì mời Bí thư Lưu và Chủ tịch Dương tự đi. Hôm nay Chủ tịch sẽ ở lại đây.
Nghe được câu này, Lưu Bỉnh Nghĩa và Dương Hằng Cầu đã hiểu ý. Hai người đều có phần ngượng ngùng. Quan lớn một cấp đè chết người, Chủ tịch Nhiếp còn ở lại đây, mình có thể đi sao? Mình dám đi thì trừ khi không muốn sống nữa. Suy nghĩ một chút, Lưu Bỉnh Nghĩa cũng mở miệng nói:
- Lão Dương, tính cách của Chủ tịch coi như tôi cũng hiểu một chút. Nói một là một, hôm nay chúng ta chỉ có thể ở lại đây thôi. Tôi thấy thế này, bây giờ anh đi tìm Thái Lập Thành của huyện Cổ Sơn, bảo anh ta sắp xếp một chút vấn đề chỗ ở ở đây. Bảo anh ra lập tức cho dọn dẹp ký túc xá, để cho Chủ tịch nghỉ.
Dương Hằng Cầu cũng gật đầu. Nghe nói, Chủ tịch Nhiếp từ trước tới nay làm việc đều dứt khoát nhanh gọn, quyết đoán. Lần này, Dương Hằng Cầu đã được chứng kiến, thở dài nói:
- Tôi thấy, cũng chỉ có thể như thế. Hy vọng là mỏ than Đại Thành vượt qua được, nếu không chỉ sợ là huyện Cổ Sơn này lại có một trận động đất.
Buổi chiều ngày hôm sau, lúc này cách thời điểm bắt đầu cứu viện là 24h, khoảng cách 300m cũng chỉ còn lại 50m nữa.
Dự tính ban đầu một giờ là 20m cũng quá mức lạc quan, trên thực tế, một giờ chỉ được khoảng 10m.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng trấn thủ ở mỏ, chú ý và chỉ huy công tác cứu viện. Vang lên tiếng gõ cửa, Phan Kiến Chương đi đến, báo cáo:
- Chủ tịch, Cục phó Diêu của Tổng cục Giám sát an toàn quốc gia đã tới. Ngoài ra, về việc điều tra mỏ than đã có tình hình cơ bản. Nói thật, mỏ than Đại Thành có không ít vấn đề.
Nhiếp Chấn Bang vừa nghe đến câu này, lập tức đứng lên, trầm giọng nói:
- Mau mời Cục trưởng Diêu vào. Ngoài ra, anh đi thông báo với Hoàng Tiếng và hai người của thành phố Ngũ Lương đến phòng họp chờ tôi. Tôi và Cục trưởng Diêu sẽ đến ngay.
Chuyện mời về huyện nghỉ đêm qua đã khiến Nhiếp Chấn Bang rất khó chịu. Hiện giờ Lưu Bỉnh Nghĩa và Dương Hằng Cầu đã bị gọi thành “hai người của thành phố Ngũ Lương” rồi.
Thân phận của Nhiếp Chấn Bang ở đây nên Phó Cục trưởng tổng Cục Giám sát an toàn cũng không lên mặt, rất nhiệt tình chủ động bắt tay rồi nói:
- Chủ tịch Nhiếp, công tác cứu viện của mỏ như thế nào rồi?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, trầm giọng nói:
- Đầu tiên, tôi thay mặt cho Ủy ban nhân dân tỉnh, cảm ơn trung ương, cảm ơn tổ chức đã quan tâm đến tỉnh Ba Thục. Công tác cứu viện đã được tiến hành rất nhanh chóng, có lẽ nhiều nhất là năm giờ nữa là có thể khai thông được lối vào. Cục trưởng Diêu, trước khi ngài đến, tôi đã yêu cầu Cục Giám sát an toàn tỉnh cùng với các ban ngành liên quan tiến hành điều tra mỏ than Đại Thành, chúng ta cùng đi nghe một chút chứ?
Đợi Nhiếp Chấn Bang và Cục trưởng Diêu đi vào phòng, Phan Kiến Chương, Hoàng Tiến, Phương Viên cùng với Lưu Bỉnh Nghĩa và Dương Hằng Cầu, Chu Xuân Hoa đều đã ngồi ở vị trí của mình. Nhiếp Chấn Bang ngồi ở chính giữa, bên trái là Cục trưởng Diêu. Dù sao cũng là lãnh đạo trung ương, vẫn phải nể mặt lãnh đạo.
Nhiếp Chấn Bang giới thiệu:
- Giới thiệu với mọi người một chút. Vị ngồi ở bên cạnh tôi đây là đồng chí Diêu Nghị Thành, Phó cục trưởng Tổng cục Giám sát an toàn quốc gia. Đồng chí Kiến Chương, đồng chí hãy báo cáo lại tình hình điều tra.
Phan Kiến Chương hơi sửng sốt. Nhiếp Chấn Bang quá đột ngột, các gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Nhiếp Chấn Bang không hề kiêng kỵ.
Tuy nhiên, Phan Kiến Chương vẫn hiểu ý, lập tức gật đầu nói:
- Được. Cục trưởng Diêu, các đồng chí, căn cứ vào điều tra của chúng tôi, giấp phép khai thác của mỏ than Đại Thành đã hết hạn. Ngoài ra, đầu năm nay, khi hầm mỏ gặp chuyện không may, trong đợt kiểm tra các mỏ than toàn tỉnh, Cục Giám sát an toàn đã đưa ra quan điểm rõ ràng là ngừng để chỉnh đốn và cải cách. Ngoài những vấn đề đó, ở trong mỏ than Đại Thành vẫn tồn tại hiện tượng ý thức an toàn kém,. Các phương tiện bảo hộ còn thiếu.
Tiếng nói vừa chấm dứt, Nhiếp Chấn Bang cũng thản nhiên nhìn Lưu Bỉnh Nghĩa và Dương Hằng Cầu, nói:
- Bí thư Lưu, Chủ tịch Dương, hai vị là lãnh đạo ở đây, về vấn đề của mỏ than Đại Thành, hai vị có ý kiến gì không?
Lời nói sắc bén này của Chủ tịch khiến cho hai người vô cùng xấu hổ. Dương Hằng Cầu lúc này gật đầu, nói:
- Chủ tịch, ý kiến của tôi và Bí thư Lưu là tất cả nghe theo tổ chức sắp xếp. Ý kiến của tổ chức chính là ý kiến của chúng tôi.
Lời nói vừa rơi xuống, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- Tốt!
Nói xong, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang lại vô cùng sắc nhọn, trầm giọng nói:
- Mỏ than Đại Thành không phải là trường hợp cá biệt. Hiện giờ lại tồn tại vấn đề khai thác phi pháp. Căn cứ vào điều tra của Phó chủ tịch Hoàng, mỏ than Đại Thành trước kia đã từng xảy ra sự cố, tuy nhiên không lớn. Đây là giải thích cho hành vi giấu diếm sự cố. Đối với việc xử lý mỏ than Đại Thành, ý kiến của tôi là nghiêm túc xét xử. Các quan chức có liên quan nên bắt giữ thì sẽ bắt, nên phạt thì sẽ phạt, phải kiểm điểm thì kiểm điểm. Đối với tất cả các cán bộ của thị trấn Đại Hưng, huyện Cổ Sơn và thành phố Ngũ Lương, dù là ở cấp nào cũng phải truy cứu trách nhiệm, điều tra tới cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận