Khí Vũ Trụ

Chương 985: Luân Hồi Bàn. (2)

“Đây là nơi Thiền Nữ ở, bây giờ Hoán Nữ cung không có Thiền Nữ, cho nên bên trong đã bị phong cấm lại.” Nữ tử chỉ về phía cánh cửa màu xanh kia nói.
Lam Tiểu Bố đã cẩn thận hỏi Hoàn Tào, biết Thiền Nữ là gì. Nữ nhân ưu tú nhất bên trong Hoán Nữ cung, chính là THiền Nữ. Bình thường Thiền Nữ sẽ không tiếp đãi khách, cũng được xem là số người có chút tôn nghiêm trong số những người ở Hoán Nữ cung.
“Đa tạ tỷ tỷ đã một đường vất vả giới thiệu cho ta, ban đêm ta ở chỗ này sao?” Lam Tiểu Bố kính cẩn hỏi một câu.
Nữ tử này lại thở dài, “Ngươi có thể ở chỗ này, chỗ ở ngươi cũng biết đó, chính là Tạp Dịch phòng trước mặt này. Nhưng mà ngươi là tạp dịch ngoại môn, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, địa vị của nữ tử ở Hoán Nữ cung mặc dù thấp kém, ngươi cũng không thể đụng vào. Nếu như đụng đến, sợ rằng cả đời sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.”
“Vâng, ta nhất định tuân theo lời dạy bảo của tỷ tỷ.” Lam Tiểu Bố thi lễ một lần nữa.
“Ta tên là Lam Nguyệt…” Nữ tử hình như cảm thấy Lam Tiểu Bố không quá đáng ghét, chủ động nói tên của mình.
Lam Nguyệt? Lam Tiểu Bố nhìn bóng lưng nữ tử rời đi, bỗng nhiên muốn giúp nữ nhân này một chút. Có thể gặp được một người họ Lam ở đây, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Lam Nguyệt tỷ…” Lam Tiểu Bố gọi một tiếng.
Lam Nguyệt dừng lại, khó hiểu nhìn Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố tiến lên mấy bước nhỏ giọng nói, “Nếu như tỷ tỷ không muốn ở lại nơi này, ta có cách giúp tỷ tỷ rời khỏi đây.”
Nói xong câu đó, Lam Tiểu Bố cũng có chút hối hận. Cho dù hắn nhắc đến chuyện này, cũng không thể nói ra ngay bây giờ được.
Lam Nguyệt nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố một lúc lâu, lúc này mới từ tốn nói, “Nơi này rất tốt, hơn nữa ta hi vọng đây là lần đầu tiên ngươi nói với ta lời này, cũng là lần cuối cùng nói lời này. Nếu không, bị hại chính là ngươi.”
Đây là câu nói nghiêm khắc nhất mà Lam Nguyệt nói với Lam Tiểu Bố kể từ khi gặp mặt đến nay.
Lam Tiểu Bố lại thở phào một hơi, nhìn giọng điệu nói chuyện và dáng vẻ rời đi của Lam Nguyệt, hẳn sẽ không báo cáo hắn. Hắn lắc đầu, người thân thiết với người mới quen nói lời này sẽ khác nhau. Cho dù đối phương có muốn ra ngoài, cũng sẽ không thể tin tưởng hắn được.
Bên trong Hoán Nữ cung không ngừng có nữ tử đi tới đi lui, Lam Tiểu Bố cũng không hề rời đi, cũng không đi làm việc, hắn dịch hình thành một gốc cây trúc bên ngoài cánh cửa xanh kia. Bên ngoài cánh cửa xanh là một mảnh rừng trúc, hắn hóa thành một cây trúc, chẳng có chút nổi bật nào.
Khiến Lam Tiểu Bố cảm thấy may mắn chính là, cấm chế trên cánh cửa kia rất thấp, chỉ là một cấm chế tiện tay đánh ra, thậm chí còn chưa đến thần trận cấp một.
Loại cấm chế này, chắc hẳn là một chấp sự nào đó của Hoán Nữ cung lập ra. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bên trong Hoán Nữ cung đều là những nữ tử có địa vị thấp, vận mệnh long đong mà thôi. Trong này đã không có đồ tốt, cũng không có bí mật lớn nào, đương nhiên sẽ không cần dùng đến cấm chế cao thâm gì.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng tìm được cấm chế cửa vào, thân hình lóe lên một cái, tiến vào bên trong cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa màu xanh là một tiểu viện, trong tiểu viện cũng có một cái hồ sen ở giữa, nhưng mà so với bên ngoài, hoa sen ở trong này ít hơn. Xung quanh sân nhỏ có bảy gian phòng, mỗi gian phòng đều có một bồn hoa ở cửa ra vào. Chỉ là bây giờ trong bồn hoa chỉ có cỏ dại, không có bất cứ loài hoa nào cả.
Lam Tiểu Bố nghĩ thầm, không biết Liễu Ly và Ngu Xúc lúc đầu ở gian nào.
Những gian phòng này không có cấm chế, Lam Tiểu Bố có thể tùy ý ra vào. Hắn tiến vào gian phòng thứ nhất, bên trong trưng bày một ít đồ dùng hàng ngày, còn có mấy bộ quần áo nữ tử và một cái bàn trang điểm, ngoài ra không có vật gì khác.
Gian phòng thứ hai và thứ ba cũng không kém gì gian phòng thứ nhất, nhiều nhất chỉ là khác nhau về đồ dùng hàng ngày mà thôi.
Khi Lam Tiểu Bố tiến vào gian phòng thứ tư, hắn lập tức biết, đây chính là gian phòng lúc trước Liễu Ly ở, sau khi Liễu Ly đi, thậm chí chưa từng có ai đến đây ở. Lam Tiểu Bố đi đến bàn trang điểm, mở hộp trang điểm ra, bên trong chỉ có một cây trâm cài tóc, Lam Tiểu Bố tiện tay cầm trâm cài tóc này lên, thần niệm quét qua. Trên trâm cài tóc này có một vài cấm chế cấp thấp, chỉ có thể xem là một món tiên khí hạ phẩm. Cây trâm này được giữ gìn rất kỹ lưỡng.
Xem ra cái trâm cài tóc này chính là thứ mà Liễu Ly thích nhất, nếu không thì sẽ không cẩn thận đặt nó bên trong hộp trang điểm như vậy.
Lam Tiểu Bố tiện tay đặt trâm cài tóc vào trong chiếc nhẫn của mình, tương lai khi gặp lại Liễu Ly có thể đưa nó cho nàng.
Đóng cửa gian phòng thứ tư lại, Lam Tiểu Bố đẩy cửa căn phong thứ năm ra.
Vừa tiến vào gian phòng này, ánh mắt Lam Tiểu Bố lập tức nhìn về phía cái gương.
Không chỉ vì cái gương này khác với gương của những gian phòng trước đó, mà bởi vì Lam Tiểu Bố khẳng định cái gương này chính là Luân Hồi Bàn.
Nếu như Luân Hồi Bàn giấu ở trong gương, theo lý mà nói Lãnh Y Thường phải dễ dàng lấy đi mới đúng, tại sao phải sau khi luân hồi một lần rồi mới đến lấy Luân Hồi Bàn?
Cái gương này cao khoảng một thước, Lam Tiểu Bố đặt tay lên gương, cấm chế trên tấm gương dễ dàng bị Lam Tiểu Bố gỡ bỏ, cầm từ bên trong ra một cái mâm tròn có chu vi nửa mét. Trên mâm tròn có đạo vận lưu chuyển, thần niệm Lam Tiểu Bố quét qua một chút đã cảm nhận được sự phức tạp vô biên.
Chỉ đơn giản như vậy đã lấy được Luân Hồi Bàn rồi?
Cho dù có phải là dễ dàng hay không, Lam Tiểu Bố vẫn sửa sang tấm gương lại như cũ, sau đó bỏ Luân Hồi Bàn vào trong Vũ Trụ Duy Mô.
Hai gian phòng sau đó Lam Tiểu Bố cũng không đi vào, Luân Hồi Bàn đã tới tay rồi, bây giờ hắn chỉ muốn làm một việc, đó là nhanh chóng rời khỏi Đại Uyên Thần Môn.
Cái tông môn lớn mạnh thế này, bây giờ hắn không thể chống chọi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận