Khí Vũ Trụ

Chương 328: Lại giết Nhân Tiên. (1)

Đoạt Hồn Đăng bay lên cao rồi hóa thành một đám mây đen nhánh đánh về phía Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố, chân nguyên của hai người va chạm vào nhau, lập tức phát ra tiếng nổ tung.
Ngọc Tương Y nhanh chóng lùi ra xa, trong lòng vô cùng chấn động vì sự cường đại của Lam Tiểu Bố. Ôn Ô Khanh ở Tây Côn Lôn phái tuy không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Phùng Độ so với Ôn Ô Khanh hoàn toàn không thể sánh bằng. Nhưng vừa rồi đấu pháp, Lam Tiểu Bố rõ ràng không hề kém cạnh gì Ôn Ô Khanh.
Dường như trong nháy mắt khi Thất âm Kích bị Đoạt Hồn Đăng ngăn lại, Đoạt Hồn Đăng hóa thành mây đen kia bỗng nhiên duỗi ra mười mấy cái móng vuốt đen nhánh, những móng vuốt này chộp đến đầu Lam Tiểu Bố với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong đó có một cái phá vỡ chân nguyên hộ thân của Lam Tiểu Bố, xâm nhập vào thức hải của Lam Tiểu Bố.
Sắc mặt Ngọc Tương Y đại biến, nàng nghe nói đòn sát thủ của Ôn Ô Khanh chính là âm Minh Trảo, nhưng lại chưa bao giờ ngờ đến việc âm Minh Trảo của Ôn Ô Khanh được thi triển thông qua Đoạt Hồn Đăng.
Nhìn thấy âm Minh Trảo của mình xuyên qua chân nguyên phòng hộ của Lam Tiểu Bố, đánh vào thức hải Lam Tiểu Bố, khóe miệng Ôn Ô Khanh tràn ra tia trào phúng.
Lam Tiểu Bố của Mưu Bắc tiên thành tên tuổi cũng thật là lớn, giết được mấy tên Nhân Tiên của Cửu Châu Sơn, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Vừa rồi hắn đã thử chân nguyên một chút, có lẽ chân nguyên của Lam Tiểu Bố mạnh hơn chân nguyên của hắn một chút, nhưng cũng có hạn.
Không chỉ như vậy, kinh nghiệm đấu pháp của Lam Tiểu Bố còn quá kém, lại bị âm Minh Trảo của hắn xé mở lớp chân nguyên phòng hộ mà đánh vào thức hải.
Nhưng mà cho dù Lam Tiểu Bố có phòng bị cũng chẳng thể làm gì được, âm Minh Trảo của hắn vẫn có thể xé toạc chân nguyên phòng hộ của Lam Tiểu Bố.
Rất nhiều người đều cho rằng ở Tây Côn Lôn phái, trừ thái thượng trưởng lão không xuất hiện ra thì tông chủ Trác Thải Lâu là người mạnh nhất. Nhưng trên thực tế, Ôn Ô Khanh thầm khinh thường, hắn cảm thấy thực lực của Trác Thải Lâu yếu hơn hắn một chút, một khi thật sự đánh nhau, hắn chắc chắn có thể đánh bại Trác Thải Lâu. Đòn sát thủ của hắn chính là âm Minh Trảo.
Khi Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố bị mây đen ngăn cản, Lam Tiểu Bố lập tức cảm nhận được từng tia hơi thở lạnh lẽo bao trùm đến, sau đó có mười mấy móng vuốt xé mở chân nguyên phòng hộ của hắn. Trong đó có một cái đã đánh vào trong đầu của hắn trước khi hắn kịp phản ứng lại, tốc độ đó còn nhanh hơn điện.
Lam Tiểu Bố thầm nghĩ không ổn, đang định tạo Thần Hồn Thuẫn thì bỗng nghĩ đến Thái Sơ Hằng Hỏa của mình. Lam Tiểu Bố không sử dụng Thần Hồn Thuẫn nữa, Thái Sơ Hằng Hỏa trong nháy mắt đã biến thành một ngọn lửa màu cam bao lấy âm Minh Trảo màu đen kia.
Đây là do kinh nghiệm đấu pháp của hắn chưa đủ, nếu như kinh nghiệm đấu pháp của hắn nhiều hơn một chút, âm Minh Trảo tuyệt đối không thể nào xâm nhập được vào thức hải của hắn.
Thái Sơ Hằng Hỏa bao lấy âm Minh Trảo màu đen, oanh một tiếng, giống như dầu hỏa tưới lên lửa lớn, ngọn lửa đột ngột bùng lên, sau đó thiêu đốt âm Minh Trảo.
Đau đớn đáng sợ truyền đến, sắc mặt Ôn Ô Khanh tái nhợt. âm Minh Trảo cũng là do thần hồn biến thành, có liên kết với Nguyên Thần của hắn, bây giờ bị Thái Sơ Hằng Hỏa của Lam Tiểu Bố thiêu đốt, loại đau đớn kia không kém gì thần hồn bị xé rách.
Hỏa diễm? Ôn Ô Khanh lập tức hiểu ra, đây nhất định là hỏa diễm đỉnh cấp. Nhanh chóng rút đi rồi nói tiếp, Ôn Ô Khanh vừa nghĩ đến chuyện này, lập tức cảm nhận được mấy đạo sát cơ đáng sợ đánh về phía thức hải của hắn. Bản thân Ôn Ô Khanh có tuyệt chiêu âm Minh Trảo, đương nhiên cũng biết đây là thủ đoạn gì, tuyệt đối là thủ đoạn của thần hồn. Giờ phút này thần niệm của hắn điên cuồng tràn ra, muốn ngăn cản mấy tia sát cơ này.
Nhưng một khắc sau, Ôn Ô Khanh đã biết mình quá ngây thơ rồi, thần niệm của Lam Tiểu Bố mạnh hơn hắn rất rất nhiều.
“A!” Cho dù năng lực chịu đựng của Ôn Ô Khanh cực kỳ mạnh, giờ phút này cũng không nhịn được kêu thảm, Nguyên Thần của hắn đã bị Thần Hồn Thứ đâm trúng.
“Lam thành chủ, xin giơ cao đánh khẽ…” Ôn Ô Khanh vừa cầu xin, vừa kích phát độn phù.
Không gian trong nháy mắt trở nên cuồng bạo, không đợi Ôn Ô Khanh bị không gian cuồng bạo kia cuốn đi, Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố đã bổ vào không gian này.
Phốc! Một đóa hoa máu nổ tung giữa không gian, cả người Ôn Ô Khanh từ trên không trung rơi xuống, còn chưa chạm đến mặt đất, thân thể đã bị Lam Tiểu Bố dùng Thất âm Kích chém thành hai nửa.
Tay Lam Tiểu Bố mở ra, Đoạt Hồn Đăng và nhẫn trữ vật của Ôn Ô Khanh đã bị hắn lấy đi.
Ngọc Tương Y đờ đẫn nhìn Ôn Ô Khanh đã bị giết chết, nghe đồn Lam thành chủ của Mưu Bắc tiên thành rất hung hãn, cho đến bây giờ nàng mới biết Lam thành chủ này hung hãn đến mức nào. Một Nhân Tiên đứng ở trước mặt hắn chẳng thể nào chống cự được nửa nén nhang, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không thể làm được.
Lúc trước nàng đã từng cảm thấy khó hiểu, vì sao Mộc Dương Chiết của Cửu Châu Sơn sau khi quay lại Cửu Châu Sơn không chỉnh đốn lại rồi gióng trống khua chiêng đến Mưu Bắc tiên thành tìm Lam Tiểu Bố tính sổ? Lam Tiểu Bố có mạnh thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một người mà thôi, Cửu Châu Sơn Có thể kéo bè kết cánh mà. Bây giờ nàng đã hiểu rõ, cho dù Lam Tiểu Bố không có sự hỗ trợ của Lý Mạc Tử và Diên Trạch Thao, người này cũng không phải đối tượng mà Cửu Châu Sơn có thể chèn ép được. Còn tìm kiếm đồng minh, ai tình nguyện đắc tội với kẻ độc ác như Lam Tiểu Bố chứ? Giết chết thì còn tốt, thế nhưng một khi giết không chết thì sao?
“Đa tạ ơn cứu mạng của Lam thành chủ.” Ngọc Tương Y thấy Lam Tiểu Bố nhìn mình, lúc này mới giật mình tỉnh lại.
Lam Tiểu Bố xua tay, “Nể mặt Liễu Ly, ngươi đi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận