Khí Vũ Trụ

Chương 1771 - Đại Trụ Thánh Nhân.

Một tu sĩ áo lam từ trong quan tài thủy tinh rơi xuống mặt đất, cho dù cả người đang trong trạng thái nằm im không động đậy, nhưng thật sự có hơi thở, cũng không hoàn toàn chết đi.
Lam Tiểu Bố tiện tay cầm mấy viên đan dược bỏ vào trong miệng nam tử này, sau đó cầm một cụm Hỗn Độn chi khí nhét vào người nam tử này.
Hỗn Độn chi khí trên người Lam Tiểu Bố mặc dù nhiều, những loại đồ trân quý như Hỗn Độn chi khí, không phải đối với người nào hắn cũng cho, chứ đừng nói đến một người hoàn toàn không quen biết.
Sở dĩ bỏ ra một cụm này cho Kháp Hòa Chuẩn Thánh, đó là bởi vì hành động của Kháp Hòa Chuẩn Thánh khiến hắn tôn kính. Mặc dù không có thực lực, nhưng lại có lý tưởng giống hắn. Cho dù ở bất cứ nơi này, chỉ có chế định quy tắc hoàn thiện, mới có được tồn tại.
Nhưng mà chế định quy tắc, cũng cần phải có thực lực. Không có thực lực mà chế định quy tắc, đó là một chuyện cười.
Lam Tiểu Bố lắc đầu, Kháp Hòa Chuẩn Thánh này chỉ là một Chuẩn Thánh, hoàn toàn không có thực lực để chế định loại quy tắc này, cho nên hắn ta là một bi kịch, luân lạc đến tình trạng này…
KHông đúng, Lam Tiểu Bố nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn đề. nếu như Kháp Hòa Chuẩn Thánh thật sự là một Chuẩn Thánh, sao có thể ở trong này kiên trì đến bây giờ? Hắn đã chạm đến quan tài, bên trong những quan tài này đều có một loại đạo vận cướp đoạt mãnh liệt.
Chẳng những cướp đoạt đi căn cơ đại đạo, thần nguyên của tu sĩ bị giam ở trong đó, mà còn cướp đoạt đi NGuyên Thần, hồn niệm và máu thịt. Nhìn phần lớn tu sĩ bị vẫn lạc nằm trong quan tài thủy tinh trong đại điện này, đã biết cái cướp đoạt này đáng sợ như thế nào.
TRong hoàn cảnh đáng sợ như vậy, Kháp Hòa Chuẩn Thánh dựa vào gì mà còn có thể sống đến bây giờ? TRong này nhất định có gì đó cổ quái.
Côn Vi đứng bên cạnh đã hoàn toàn dại ra, tiện tay là có thể lấy ra một cụm Hỗn Độn chi khí, thế này thì phải giàu có đến mức nào chứ? Nhưng mà nghĩ đến những thứ ở trên người Lam Tiểu Bố, hắn ta thở dài, có lẽ trong vùng vũ trụ này, không có người nào giàu có hơn Lam Tiểu Bố rồi?
Hắn ta biết chí bảo đỉnh cấp trên người Lam Tiểu Bố có mười mấy loại, rất rõ ràng, thứ trên người Lam Tiểu Bố so với thứ mà hắn ta biết còn nhiều hơn rất nhiều.
Trước đó khi hắn ta có thể nghiền ép Lam Tiểu Bố, còn muốn nhân lúc đó chiếm đồ trên người Lam Tiểu Bố thành của riêng, bây giờ hắn ta đã sớm không còn ý nghĩ như vậy. Có lẽ chân trước hắn nghĩ như vậy, chân sau hắn ta sẽ biến thành một bộ xương khô nằm trong quan tài thủy tinh ở trong này.
Lam Tiểu Bố nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn qua người Kháp Hòa Chuẩn Thánh. Kháp Hòa Chuẩn Thánh dường như đang nhanh chóng khôi phục, nhưng không hề tỉnh lại, không chỉ như vậy, cụm Hỗn Độn chi khí mà hắn bỏ ra cũng không bị hấp thụ hết, chỉ hấp thu được gần một nửa.
Lúc này Lam Tiểu Bố đã cảm thấy, Kháp Hòa Chuẩn Thánh chỉ cần hấp thu thêm nhiều Hỗn Độn chi khí nữa, nhất định có thể tỉnh lại. Nhưng bây giờ Hỗn Độn chi khí trên người Kháp Hòa Chuẩn Thánh quá yếu, đến mức không có khả năng vô thức bị Kháp Hòa hấp thu. Muốn Kháp Hòa Chuẩn Thánh hấp thu càng nhiều Hỗn Độn chi khí, hắn nhất định phải tiếp tục lấy Hỗn Độn chi khí ra bỏ vào trên người Kháp Hòa Chuẩn Thánh.
“Kháp Hòa Chuẩn Thánh cũng là một người đáng thương, hắn ta có ý niệm cao thượng, đáng tiếc thực lực hơi thấp một chút. Ai, loại người như hắn ta, ở giới tu đạo rất hiếm gặp…” CôN Vi cảm thán một câu.
Côn Vi biết rất rõ Lam Tiểu Bố rất thưởng thức loại người như Kháp Hòa Chuẩn Thánh, cho nên hắn ta cảm thán một câu, tương đương với việc gia tăng ấn tượng tốt của mình trong mắt Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Đúng vậy, ta quả thật rất thưởng thức loại người như Kháp Hòa Chuẩn Thánh, hắn ta đã làm chuyện mà người khác không dám làm. Cống hiến của một mình hắn, làm nóng toàn bộ Trường Sinh Giới. Hắn ta có phẩm chất cao thượng, linh hồn sạch sẽ, tư tưởng tinh khiết, hắn ta là mẫu mực của chúng ta, là đèn sáng của tu sĩ trong thiên hạ, là một tấm bia đá to lớn trong lịch sử tu đạo…”
Côn Vi đờ đẫn nhìn Lam Tiểu Bố, so với trình độ nói chuyện của Lam Tiểu Bố, hắn ta chính là cặn bã. không đúng, ngay cả cặn bã hắn ta cũng không bằng.
Lam Tiểu Bố đứng nói bậy nói bạ, đồng thay vươn tay ra trảo một cái, hắn không những không tiếp tục lấy Hỗn Độn chi khí ra, mà còn thu hết số Hỗn Độn chi khí mà Kháp Hòa Chuẩn Thánh chưa hấp thu hết lại.
Lam Tiểu Bố từ Địa Cầu thừa sống thiếu chết đến Trường Sinh Giới, chuyện đã từng thấy rất nhiều, hắn cảm thấy Kháp Hòa Chuẩn Thánh không ổn lắm.
Sự thật là cho dù hắn phán đoán sai lầm, hắn cũng không có ý định tiếp tục bỏ Hỗn Độn chi khí ra cho Kháp Hòa Chuẩn Thánh. Hắn chỉ thưởng thức Kháp Hòa mà thôi, cho một chút Hỗn Độn chi khí và đan dược, Kháp Hòa Chuẩn Thánh nhất định không chết được. Nếu không chết được, hắn giúp một tay như vậy cũng đủ rồi. Hơn nữa, sau khi cảm thấy Kháp Hòa Chuẩn Thánh không ổn, hắn đã cảm thấy mình không cần thiết tiếp tục lấy Hỗn Độn chi khí ra cho một người xa lạ không biết rõ nữa.
“...” Chính CôN Vi cũng kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, rõ ràng là muốn Kháp Hòa Chuẩn Thánh tỉnh lại, chỉ cần bỏ thêm một chút Hỗn Độn chi khí là được, nhưng Lam Tiểu Bố lại không bỏ ra thêm nữa, ngược lại là lấy lại cái đã cho ra, thu hết số Hỗn Độn chi khí còn chưa hấp thu kia đi.
“Ngươi nhìn Kháp Hòa Chuẩn Thánh bây giờ không hấp thu được nhiều Hỗn Độn chi khí, ta còn có một ít Hồng Mông Sinh tức, ta cảm thấy nên dùng Hồng Môn Sinh Tức mới được. Ngươi cũng biết là ta còn lấy được đạo quả thụ Ngũ Tùng Châm, ta đang nghĩ, đạo quả Ngũ Tùng Châm có hữu dụng với hắn hay không.” Lam Tiểu Bố trầm giọng nói, giọng điệu có vẻ lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận