Khí Vũ Trụ

Chương 1362 - Người hung ác đến đâu cũng có điểm yếu.

Ánh mắt nam tử áo vàng lóe lên tia mỉa mai, ngậm miệng lại không nói lời nào.
“Ha ha, xem ra ta không thể làm gì khác ngoài sưu hồn ngươi rồi.” Lam Tiểu Bố ha ha một tiếng, ngón tay điểm vào mi tâm của nam tử áo vàng.
Trong tình huống bình thường, chỉ cần Lam Tiểu Bố nói sưu hồn, đối phương trên cơ bản đều sẽ đi vào khuôn khổ. Theo Lam Tiểu Bố, nam tử trước mắt này cũng không ngoại lệ.
Nhưng khiến Lam Tiểu Bố kinh ngạc là, sau khi hắn nói sưu hồn, nam tử áo vàng này ngay cả mí mắt cũng không động.
Đủ kiên cường, thần niệm của Lam Tiểu Bố không chút do dự thẩm thấu vào trong thức hải đối phương bắt đầu quấy phá.
Sưu hồn? Ha ha, hắn hoàn toàn không biết, nhưng mà không biết sưu hồn cũng không có nghĩa là không biết sưu hồn là làm gì, sưu hồn chính là vơ vét hết tin tức bên trong thức hải và nguyên hồn của đối phương. Lam Tiểu Bố không biết, chỉ có thể tìm loạn xa.
Tu sĩ sợ nhất chính là sưu hồn, chuyện khiến tu sĩ còn sợ hơn cả sưu hồn, đó chính là gặp phải người không biết sưu hồn lại đi sưu hồn hắn.
Đau đớn đáng sợ truyền đến, Nguyên Thần và linh hồn của nam tử áo vàng này cũng bắt đầu vặn vẹo, nhưng mà lúc này Lam Tiểu Bố lại dừng việc sưu hồn lại, hắn không tìm được thứ gì hữu dụng, chỉ lấy được tên của một nữ nhân, Sắc Nhân Nhi.
Lam Tiểu Bố rút tay lại từ tốn nói, “Xem ra ngươi biết rằng ta sẽ không sưu hồn, ta cũng lười làm nữa, nhưng mà ta sẽ đi tìm một nữ nhân tên là Sắc Nhân Nhi. Chờ ta tìm được nữ nhân này, ta không tin nàng sẽ giống như ngươi, không sợ loại người như ta sưu hồn.”
Khi Lam Tiểu Bố rút ngón tay về, vẻ trào phúng tràn ra từ khóe miệng nam tử kia lại càng rõ ràng hơn. Chỉ là sau khi hắn nghe thấy Lam Tiểu Bố nói đến Sắc Nhân Nhi, mỉa mai đã biến thành sợ hãi, hắn đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, “Ngươi thật là độc ác. Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngay cả sau khi ta chết rồi ngươi cũng không buông tha cho ta?”
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Ngươi cũng biết ta và ngươi không thù không oán. Nói như vậy thì chỉ có ngươi mới có thể giết người không thù không oán với ngươi, người khác thì không thể làm vậy với ngươi à? Người khác đối phó với ngươi thì là độc ác, ngươi có gì cao quý hơn người khác chứ? Hay là tim của ngươi đen hơn người khác?”
Đối với loại người này, Lam Tiểu Bố xem thường nhất. Bọn hắn cho rằng mình giết một người xa lạ thì được, một khi người khác làm như vậy với hắn, thì chính là độc ác.
“Ngươi thắng…” KHóe miệng nam tử áo vàng tràn ra máu, cười thảm một tiếng nói, “Ngươi phải thề không được động đến Sắc Nhân Nhi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lam Tiểu Bố bình tĩnh nói, “Ngươi còn chưa có tư cách bắt ta phải thề, nhưng mà ta có thể nói với ngươi, chỉ cần ngươi trả lời hai vấn đề của ta, ta sẽ không đi tìm Sắc Nhân Nhi. ĐƯơng nhiên, nếu Sắc Nhân Nhi muốn hãm hại ta, ta sẽ không khách sáo.”
“Được, ta tin ngươi.” Nam tử áo vàng không biết là thực sự tin Lam Tiểu Bố hay biết mình cũng chỉ có thể tin Lam Tiểu Bố, hắn không nói nhảm nữa mà nói, “Chúng ta có thể tìm được ngươi, là bởi vì Ám Nguyệt Hà có một loại Thần Thú, tên là Vô Vị. Chỉ cần Vô Vị ngửi được mùi của ngươi, cho dù ngươi đến bất cứ đâu, Vô Vị đều có thể tìm được. Đối với Vô Vị mà nói, bất cứ mùi gì nó cũng có thể cảm nhận được, không có bất cứ ngoại lệ nào.”
Lam Tiểu Bố hít một hơi thật sâu, còn có loại Thần Thú này. Khó trách hắn không tìm được bất cứ ấn ký thần niệm nào trên người, cái này hoàn toàn không cần có ấn ký, vậy thì làm sao hắn tìm được? Đây tuyệt đối không phải Thần Thú bình thường, mà là một yêu thú quy tắc. Cho dù ở nơi này, thiên phú quy tắc là đáng sợ nhất. Xem ra con Thần Thú Vô Vị này hắn phải xem thử một chút.
“Còn về trụ sở tông môn, chỉ có Thần Vương trở lên mới có thể biết, ta là Thế Giới Thần duy nhất biết trụ sở tông môn…”
Nghe thấy nửa câu trước của nam tử áo vàng, trong lòng Lam Tiểu Bố đã có chút thất vọng, không ngờ nửa câu sau lại mang đến bất ngờ cho hắn, gia hỏa này thật sự là trước khi chết cũng muốn mạnh mồm. Nhưng mà với thực lực của người này, đúng là có tư cách đó.
“Ta nói với ngươi những chuyện này, là bởi vì ta hy vọng tin tức của ta có giá trị cao hơn một chút, khiến ngươi không đi tìm Sắc Nhân Nhi… Trụ sở của Ám Nguyệt Hà nằm ở Niết Bàn thần thành, Vô Căn học cung…” Nam tử áo vàng nói xong câu đó, vô cùng quả quyết tự tuyệt Nguyên Thần và sinh mạng.
Vậy là chết rồi sao? Đúng là điên mà, Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, hắn còn một vấn đề nữa vẫn chưa hỏi được, đó chính là làm thế nào để nhận ra tu sĩ của Ám Nguyệt Hà.
Nhưng mà trụ sở của Ám Nguyệt Hà nằm ở Niết Bàn thần thành cũng không đúng, chứ đừng nói đến Vô Căn học cung.
Lam Tiểu Bố đến Vô Căn Thần giới được một khoảng thời gian, hắn ở trong thương lâu đã mua được rất nhiều bản ghi chép về Vô Căn Thần giới, biết rất rõ Niết Bàn thần thành là nơi như thế nào.
Thần thành lớn nhất ở Thần giới, thật ra chính là Niết Bàn thần thành. Vô Căn Thần giới trước đó từng bị sụp đổ vì Diệt Thế Lượng Kiếp, về sau không biết là nguyên nhân gì, Diệt Thế Lượng Kiếp đột nhiên kết thúc. Vô Diệp lâm cũng vì thế mà có thể tồn tại được, mà Niết Bàn thần thành cũng giống như Vô Diệp lâm, cũng còn tồn tại lại như vậy.
Vị trí của Niết Bàn thần thành nằm bên cạnh Tịch Diệt Hải lúc trước, sau khi Diệt Thế Lượng Kiếp dừng lại, vô số tu sĩ đều tuôn về Niết Bàn thần thành. Khi tu sĩ càng lúc càng nhiều, nơi này dần dần hình thành nên một cái thần thành. Bởi vì thần thành này thoát khỏi số vận diệt vong do Diệt Thế Lượng Kiếp, đồng thời càng ngày càng phồn hoa, cho nên được gọi là Niết Bàn thần thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận