Khí Vũ Trụ

Chương 2645 - Hôi Trực đáng sợ. (2)

Bây giờ hắn thông qua thần thông Thôn Tắc và thần thông Dịch Hình của Thiên Cương Biến hóa thành một đạo quy tắc thiên địa, chỉ cần hắn cẩn thận từng chút một tiến về không gian Khốn Sát, Hôi Trực chắc chắn sẽ không phát hiện ra. Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng hiện lên đã bị Lam Tiểu Bố bỏ qua. Từ nơi này đến Khốn Sát Trận của hắn, nếu như thông qua dịch hình thành một đạo quy tắc mà lén lút di chuyển qua đó, không biết phải mất bao nhiêu năm.
Hắn ở ngay vị trí cửa ra vào chờ đợi, chỉ cần Hôi Trực xuất hiện, là hắn có thể nhìn thấy.
Cho dù người đến có phải là Hôi Trực hay không, Lam Tiểu Bố đều biết nếu như hắn vẫn luôn canh giữ ở chỗ này, nhất định có thể vây khốn đối phương, đáng tiếc là lúc trước hắn không canh giữ ở chỗ này, cho dù hắn có dùng đến truyền tống trận cũng đã đến chậm rồi.
Biết rõ mình đã đến chậm, Lam Tiểu Bố vẫn hóa thành một đạo quy tắc thiên địa, ẩn nấp ở cửa ra vào không nhúc nhích.
Chỉ cần Hôi Trực đến nơi này, mặc kệ Hôi Trực vì sao mà muốn ẩn nấp, cũng sẽ không đi. Nếu không thì Hôi Trực hoàn toàn không cần phải đến đây.
Lam Tiểu Bố rất kiên nhẫn mà chờ đợi tại cửa ra vào đại vũ trụ, hắn không tin đối phương không xuất hiện.
Đảo mắt đã quay mấy ngày, xung quanh chẳng có chút động tĩnh nào, Lam Tiểu Bố có chút hoài nghi, có phải là vì Hôi Trực đã phát hiện khốn trận của hắn, cho nên đã sớm đi rồi hay không?
Nếu như tất cả bảo vật của hắn đã bị người ta lấy đi, hắn đến một chuyến mà chẳng hề làm gì, sao có thể cam tâm mà rời đi? Hắn khẳng định là phải ở chỗ này chờ đợi một khoảng thời gian, sau đó xé mở cửa ra vào tại Thất Trụ Thiên thế giới này tiến vào đại vũ trụ. Bởi vì theo lẽ thường, hắn đã đến đây rồi, không có lý do gì mà không tiến vào đại vũ trụ.
Lam Tiểu Bố còn đang cân nhắc, đột nhiên cảm nhận được không gian xung quanh thay đổi. Lam Tiểu Bố biến sắc, lập tức nhận ra, đây là vì có người đang bố trí trận văn Không Gian. Rất rõ ràng ở trong hư không này, có một người cũng đang trốn như hắn. Chẳng những trốn ở đây, mà còn lặng lẽ bố trí trận văn Không Gian Khốn Sát. Không cần hỏi, gia hỏa này chắc hẳn chính là người đã giết mười sáu hộ vệ kia, quả nhiên vẫn trốn ở đây không hề rời đi.
Đúng là một kẻ âm hiểm, Lam Tiểu Bố hóa thân thành một đạo quy tắc, chỉ cần không mở rộng thần niệm, với thủ đoạn dung nhập vào quy tắc thiên địa đại vũ trụ của hắn, hắn tin rằng cho dù đối phương có bố trí trận văn lên người hắn cũng sẽ không phải hiện ra.
Dường như cảm nhận được cửa ra vào đại vũ trụ đã không còn cần thiết bố trí trận văn nữa, dao động trận văn trong hư không đừng lại.
Lại qua hơn một canh giờ nữa, ở một nơi phía trước Lam Tiểu Bố hơi xa, có một nam tử mặt xám đột ngột xuất hiện ở quảng trường hư không Thất Trụ Thiên thế giới.
Nam tử này chẳng những mặt xám, ngay cả cổ và phần tay lộ ra ngoài lớp áo đều là màu xám. Hơn nữa còn là tóc xám áo xám, thậm chí ngay cả giày cũng xám. Khiến cho người ta có cảm giác, hắn ta đã offline rồi. Người áo xám này đứng ở chỗ đó, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong hư không.
Cho dù Lam Tiểu Bố không dùng thần niệm để dò xét, nhưng vẫn cảm nhận được gia hỏa này chẳng những mạnh, mà còn mạnh hơn bất cứ một Đạo Tổ nào mà trước đó hắn từng giao đấu.
TRong lòng Lam Tiểu Bố âm thầm cảm thấy may mắn, nếu như sau khi hắn truyền tống đến nơi này, lập tức tiến về Khốn Sát Trận, cho dù hắn có thông qua cách nào, chỉ sợ cũng đều sẽ bị người áo xám này phát hiện ra.
Mặc dù sau khi hắn hiện thân, cũng có thể thông qua thần niệm cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhưng mà Lam Tiểu Bố khẳng định, cho dù hắn tìm được đối phương đang ẩn nấp ở chỗ này, muốn bắt được gia hỏa kia cũng rất khó. Ngược lại có biện pháp nào, có thể dẫn hắn ta vào trong đại trận Khốn Sát của mình hay không?
Người áo xám kia đứng tại chỗ một hồi lâu, nhíu mày đi vài bước, xác định không có người nào đến, hắn ta mới đi về phía cửa ra vào đại vũ trụ.
Nhưng mà hắn ta cũng không lập tức công kích cửa ra vào này, mà lại tiếp tục bố trí đại trận Khốn Sát ở nơi này, thậm chí còn lấy ra một cái pháp bảo bảo vật Khai Thiên để làm trận tâm. Cái đại trận Khốn Sát này, cũng hoàn mỹ như trận văn Hư Không KHốn Sát hắn ta đã bố trí trước đó.
Sau khi làm xong, người áo xám này lập tức sải bước vào cửa ra vào đại vũ trụ, rất rõ ràng, hắn ta không tính mạnh mẽ công kích, mà lấy ra một đống trận kỳ.
Lam Tiểu Bố biết thần niệm đảo qua không nhìn thấy hắn, cho nên bây giờ nam tử áo xám kia lấy trận kỳ ra chuẩn bị mở cái Phong Ấn Trân này ra, lúc này, Lam Tiểu Bố hành động. Trường Sinh Kích của hắn hóa thành một kích mang xé rách hư không giới vực, đánh về phía người áo xám này.
Lần này hắn cũng không hề nương tay một chút nào, hắn khẳng định người áo xám này chính là Hôi Trực. Cho dù chưa từng ra tay với Hôi Trực lần nào, nhưng mà Lam Tiểu Bố vẫn biết Hôi Trực rất mạnh, hơn nữa hắn cũng đã sớm muốn giết chết loại rác rưởi như Hôi Trực. Cho dù nơi này không có KHốn Sát Trận, chỉ cần hủy đi thân thể của Hôi Trực, hắn có niềm tin có thể xử lý Hôi Trực. Ai bảo ngươi đến trước mặt ta làm gì chứ?
Hầu như ngay khi Lam Tiểu Bố ra tay, thân hình của Hôi Trực đột nhiên chuyển động, rõ ràng giác quan thứ sáu của hắn ta đã nói cho hắn ta biết có nguy hiểm.
“Phốc!” Một đạo huyết quang nổ tung, Lam Tiểu Bố cho rằng mình nhất định có thể xử lý thân thể của đối phương trong một kích. Nhưng trong tình huống đánh lén, vậy mà chỉ có thể hủy được một tay của đối phương.
Cánh tay của Hôi Trực chỉ trong chớp mắt đã dài ra một lần nữa, lực chiến đấu của hắn ta đã yếu hơn trước đó một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận