Khí Vũ Trụ

Chương 1492 - Phủ Thái Thượng thành chủ. (2)

Có thể sử dụng trận pháp im hơi lặng tiếng xử lý năm tên Thần Vương, vậy thì ít nhất cũng phải là một cái thần trận cấp năm. Đến bây giờ nàng chỉ mới có thể bố trí được một cái thần trận cấp bốn mà thôi, một người trẻ tuổi như vậy mà đã là đại sư thần trận cấp năm, cho dù là thu làm thủ hạ hay ép hỏi một chút xem hắn làm thế nào để trở thành đại sư thần trận cấp năm đều có tác dụng lớn.
Bây giờ thấy Lam Tiểu Bố thật sự đến, Hồ Thanh Gia lại đề cao cảnh giác.
Phủ Thái Thượng thành chủ ở Vũ Trụ Độ Đạo thành nằm ở vị trí trung tâm nhất của Vũ Trụ Độ Đạo thành, so với phủ thành chủ Độ Đạo thành thì vị trí còn tốt hơn.
Lam Tiểu Bố chỉ đi đến bên ngoài thôi, đã biết nơi này ít nhất phải cắm một đầu Thần Linh mạch trung phẩm. So với toàn bộ hư không Vũ Trụ Độ Đạo thiếu thốn thần linh khí này, thần linh khí bên ngoài phủ Thái Thượng thành chủ có thể nói là dày đặc.
Thần linh khí ở nơi này nồng đậm, nhưng lại không ai dám đến nơi này cọ thần linh khí.
Năm chữ phủ Thái Thượng thành chủ to lớn màu vàng thông qua trận pháp lơ lửng trong hư không, người ngoài nhìn vào, có cảm giác có một loại hơi thở đại đạo Hạo Hãn vờn quanh ở trong đó.
Lam Tiểu Bố thì chỉ nhìn lướt qua, không đặt trong lòng. Loại đạo vận đại đạo này đối với hắn mà nói, ngay cả gân gà cũng không bằng.
Đứng ở bên ngoài phủ Thái Thượng thành chủ, Lam Tiểu Bố cũng không đi vào. Bên ngoài phủ Thái Thượng thành chủ này có hai tầng hộ trận, một cái là thần trận cấp bốn, chắc hẳn do Hồ Thanh Gia bố trí, còn một cái nữa là thần trận cấp năm, chắc hẳn là Thái Thượng thành chủ nhiệm kỳ trước bố trí ra, hai cái thần trận này hoàn toàn không thể nào che giấu được trước mắt Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố vẫn không lập tức vào trong, hắn vừa dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu của phủ Thái Thượng thành chủ này, vừa tự khắc họa trận văn hư không.
Mọi chuyện cần cẩn thận thì sẽ không gây ra sai lầm lớn, lúc trước hắn cũng vì dựa vào Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra cái Phong Ấn Thần Trận bên ngoài đại điện của Mân Nguyên, cho nên mới có thể trốn thoát. Huống hồ, Lam Tiểu Bố mơ hồ cảm thấy nơi này còn có thần trận thứ ba nữa.
Lần này tốc độ tạo dựng của Vũ Trụ Duy Mô rất nhanh, là một cái Khốn Sát Thần Trận ẩn cấp bảy. Cho dù cái Khốn Sát Thần Trận này Hồ Thanh Gia có khống chế được hay không, Lam Tiểu Bố cũng tạm thời cho rằng đối phương có thể làm được.
“Ngươi tên là gì? Vì sao lại đến hư không Vũ Trụ Độ Đạo Khẩu?” Một giọng nói đột ngột truyền ra từ trong phủ Thái Thượng thành chủ.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng khắc họa trận văn hư không, đồng thời không nhanh không chậm trả lời, “Lam Tiểu Bố, chỉ là một người qua đường ngẫu nhiên mà thôi.”
Bên kia im lặng một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng, “Đã thế thì vào đây đi.”
Khi câu nói này vừa dứt, cấm chế trước mặt ba người Lam Tiểu Bố lập tức mở ra, một thông đạo dẫn vào trong phủ Thái Thượng thành chủ xuất hiện trước mặt ba người Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Kiều Ngạo Luân, đồng thời truyền âm nói, “Ngươi không cần phải đi vào, đợi lát nữa nếu như nghe thấy truyền âm của ta, ngươi lập tức dựa theo lời truyền âm của ta mà cắm trận kỳ xuống. Nhớ kỹ, khi cắm trận kỳ ra, nhất định phải đối mặt với trận kỳ.”
Nói xong câu đó, hắn lại truyền âm cho Đàm Khổ, “Ngươi cũng không cần vào trong, ở lại nơi này chờ ta đi, một khi nhìn thấy Kiều Ngạo Luân bố trí trận kỳ, ngươi mới ra tay. Nhớ kỹ, ngươi phải đứng ở vị trí sau lưng Kiều Ngạo Luân ba trượng, lần thứ nhất ra tay công kích vị trí bên trái Kiều Ngạo Luân ba trượng, lần thứ hai công kích vị trí bên phải Kiều Ngạo Luân hai trượng. Không chờ đến lần công kích thứ ba, ta đã ra ngoài rồi.”
Cho dù là Kiều Ngạo Luân hay Đàm Khổ, đều không có chút dị nghị gì với lời Lam Tiểu Bố nói.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã khắc họa xong trận văn hư không, từ từ đi vào trong phủ Thái Thượng thành chủ. Trận pháp của đối phương không bằng hắn, nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn dùng đến trận pháp.
Lam Tiểu Bố vừa tiến vào cửa lớn phủ Thái Thượng thành chủ, cấm chế trên cửa lớn lập tức đóng lại. Kiều Ngạo Luân ở bên ngoài căng thẳng nhìn thoáng qua Đàm Khổ, “Đàm đại ca, tông chủ có khi nào…”
Không đợi Kiều Ngạo Luân nói xong, Đàm Khổ đã xua tay cản lại, “Không cần lo lắng cho tông chủ, chỉ cần làm theo lời tông chủ nói là được, đơi lát nữa phối hợp với nhau. Tông chủ đã từng trải qua nhiều nguy hiểm, so với lần này thì đáng sợ hơn nhiều.”
ĐỐi với Đàm Khổ mà nói, lần trước giết Khúc Bồng mới tính là nguy hiểm. Đừng thấy Khúc Bồng chỉ là một Hợp Thần cảnh viên mãn, theo Đàm Khổ thấy, thực lực của Khúc Bồng tuyệt đối mạnh hơn cả Chuẩn Thánh.
Lâu Thiêm Hồ và Tích Niệm Mạt đều là Chuẩn Thánh, mặc kệ Lâu Thiêm Hồ hay Tích Niệm Mạt, khi đơn độc chiến đấu nhất định đều không phải là đối thủ của Khúc Bồng. Hồ Thanh Gia trước mắt này có lẽ cũng là một Hợp Thần, ha ha, cũng là Hợp Thần, thực lực lại khác nhau một trời một vực. Bởi vì chuyện này, hắn cũng không hề lo lắng cho Lam Tiểu Bố.
Cho đến bây giờ, Đàm Khổ đều chưa từng thấy Lam Tiểu Bố làm chuyện gì không đáng tin.
Lam Tiểu Bố đã đứng trong một đại điện khổng lồ, dưới chân đều lót bằng đá ngưng tụ từ thần linh khí nồng đậm. Đại điện vô cùng trống trải, khiến người ta có cảm giác không nơi nương tựa. Ở phía trên đại điện có một nữ nhân đang ngồi, nữ nhân này không đeo mạng che mặt, nhìn có dáng vẻ điềm đạm nho nhã. Dung nhan của nàng cũng vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia. Đôi mắt kia mà nhìn chằm chằm vào ai thì giống như ánh mắt đối phương đang muốn nói gì đó với ngươi vậy.
“Lá gan của ngươi rất lớn.” Nói chuyện chính là nữ tử đang ngồi ở trên cao kia, giọng nói của nàng vô cùng bình thản giống như dáng vẻ của nàng, điềm đạm nho nhã, không có chút lệ khí nào. Chỉ là vừa nói ra câu này, lại phá đi mỹ cảm từ ánh mắt của nàng.
Đầu tiên là Lam Tiểu Bố dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu của nữ nhân này, mặc dù hắn đã nhìn ra, nữ nhân này đích thật là một Hợp Thần cảnh, nhưng mà vẫn dùng Vũ Trụ Duy Mô thì đáng tin hơn.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Vũ Trụ Duy Mô đã cho ra đáp án, nữ nhân này thật sự là mọt Hợp Thần cảnh, thậm chí còn chưa đến Hợp Thần viên mãn, chỉ là một Hợp Thần hậu kỳ. Từ mô hình kết cấu đạo tắc là có thể nhìn ra, đại đạo của nữ nhân này đã bị hao tổn, còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Lam Tiểu Bố im lặng một lúc rồi mới nói ra, “Lá gan của ta có lớn hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là ngươi đã mời ta đến đây. Ý của ngươi chẳng lẽ là ta không nên đến nơi này sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận