Khí Vũ Trụ

Chương 1093 - Người đầu tiên tiến vào vòng đại loạn đấu. (2)

Trải qua thời gian dài gặp nguy cơ, khiến Lam Tiểu Bố vô cùng cẩn thận. Bại lộ bản thân là thần trận sư và thần phù sư, đã là rất nguy hiểm rồi, nếu như bị lộ ra Đoán Thần Thuật, ai biết có thể bị người ta nhớ thương hay không. Nghe đồn nhân phẩm Thúc Vãng Tiêu không tệ, nhưng Lam Tiểu Bố sẽ không gửi gắm an nguy của mình lên nhân phẩm của người khác.
Lam Tiểu Bố đi thẳng về phía trước, đi khoảng chừng trăm mét, thần niệm của hắn đã quét đến biên giới, đây là một trận trường. Rõ ràng, vòng đại loạn đấu bị vây lại trong một phạm vi, phạm vi này chính là trận tường tạo thành. Bây giờ chỉ có một mình hắn, một khi trong này có nhiều người, cộng thêm thần niệm bị ngăn cản, vậy thì quả thật chính là đại loạn đấu.
Lam Tiểu Bố thầm than, hắn hoài nghi hai thần quân tiến vào đây đều biết cửa thứ ba. Bởi vì ở nơi này, thần quân muốn giết hắn, quả thật không uổng phí chút công sức nào.
Lam Tiểu Bố còn không biết cái trận tường đại loạn đấu này rốt cuộc to rộng đến mức nào, cho nên hắn chỉ có thể ghi nhớ lại toàn bộ những nơi mình đi qua.
Thích Khai Thương nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, mỗi một động tác của Lam Tiểu Bố, hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
Sau khi nhìn thấy Lam Tiểu Bố đi thêm 300 mét rồi, hắn thật sự không nhịn được nói, “Tại sao ta cảm thấy hình như tên tiểu tử này có thể dùng được thần niệm vậy.”
Lúc nói chuyện, hắn còn quay đầu nhìn về phía Thúc Vãng Tiêu, Thúc Vãng Tiêu cũng nhíu mày. Ở trong này không thể dùng được thần niệm, chỉ có thể dùng mắt nhìn. Mắt tốt, có thể nhìn thấy ba thước, mắt không tốt, chỉ sợ chỉ có thể nhìn thấy được trong phạm vi một thước mà thôi.
Con đường mà Lam Tiểu Bố đi, còn cả động tác, quả thật không giống như người chỉ có thể nhìn rõ mọi thứ trong phạm vi ba thước
Thúc Vãng Tiêu cũng quan sát Lam Tiểu Bố một hồi lâu, sau đó mở miệng nói, “Thần niệm của hắn rất có thể đã từng rèn luyện qua, năng lực thích ứng đối với các loại quy tắc không gian cũng rất mạnh. Nếu như ta đoán không sai, chắc hẳn hắn có thể vận dụng được một ít thần niệm.”
Lam Tiểu Bố dừng lại, thần niệm của hắn nhìn thấy một mảnh ngọc phù, ngọc phù này lơ lửng trên không trung, nhưng lại không biết thứ tự. Muốn biết được thứ tự bên trên ngọc phù, nhất định phải cầm ngọc phù vào trong tay. Ngọc phù này ghi vị trí thứ mấy, đó chính là thử vận may.
Dựa theo quy tắc, nếu như hắn cầm ngọc phù này, vậy những ngọc phù còn lại sẽ tự động ẩn đi. Nếu như mảnh ngọc phù mà hắn lấy được này là hạng nhất thì còn chưa tính, nếu như là thứ tự phía sau vậy hắn không thể nào cạnh tranh vị trí thứ nhất được. Mà Đại Hoang Thần Giác có người nhòm ngó, hắn nhất định phải lấy được vị trí thứ nhất.
Lam Tiểu Bố không động đến ngọc phù này, nhưng mà hắn cũng sẽ không để người khác lấy được mảnh ngọc phù này. Nếu không thể cầm mảnh ngọc phù này đi, hắn cũng chỉ có thể bố trí một cái trận pháp che cái ngọc phù này lại.
Thần trận cấp một cho dù bố trí ra cũng có thể bị người khác phát hiện ra. Lam Tiểu Bố do dự một chút, nếu người khác đều biết hắn là thần trận sư cấp một, vậy cũng không cần giấu diếm trình độ trận đạo của mình nữa. Một khi hạ quyết tâm, Lam Tiểu Bố không còn chần chừ nữa, hắn nhanh chóng dùng thần niệm khắc họa ra từng đạo trận văn, dùng trận văn hư không che mảnh ngọc phù này đi. KHông chỉ như vậy, hắn còn khắc họa thêm mấy đạo trận văn truyền tống trong trận văn hư không kia.
Chỉ cần cách của hắn có thể thực hiện được, trên lý luận mà nói, chỉ cần hắn lấy được mười mảnh ngọc phù, vậy nhất định sẽ được hạng nhất. ĐƯơng nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ có một mình hắn có thể thu thập được hai mảnh ngọc phù trở lên.
Sau khi Lam Tiểu Bố che đi mảnh ngọc phù đầu tiên, Thúc Vãng Tiêu đột nhiên đứng lên.
Chẳng những Thúc Vãng Tiêu, mấy người La Y cũng khiếp sợ nhìn Lam Tiểu Bố, còn cái mảnh ngọc phù đã bị che đi kia.
“Trận văn hư không? Một tu sĩ dục thần cảnh nho nhỏ, còn biết được trận văn hư không?” Thúc Vãng Tiêu thì thào nói.
La Y thở dài, “Hắn quả nhiên có thể vận dụng thần niệm, chẳng những có thể vận dụng thần niệm, còn có thể dựa vào thần niệm mà bố trí trận văn hư không ở trong đó. Đúng như Thích thống soái nói, làm đối thủ của hắn là một chuyện thê thảm. Phải biết rằng bây giờ hắn chỉ mới là dục thần cảnh thôi, đợi đến khi hắn tấn cấp thành thiên thần, thậm chí là thần quân, vậy thì cuộc tỷ thí này, những người khác hoàn toàn không chơi lại được.”
“Biết trận văn hư không thì sao đâu, ta cũng biết trận văn hư không.” Thích Khai Thương vẫn vô cùng tùy ý. Thật sự là hắn biết trận văn hư không, nhưng mà trình độ trận đạo của hắn ở đây là thúi nhất.
Thúc Vãng Tiêu lắc đầu, “Khai Thương, ngươi không biết rằng trận văn hư không cũng phân ra thành nhiều loại khác nhau. Thứ mà Lam Tiểu Bố này biết mới thật sự là trận văn hư không, bây giờ có rất nhiều trận văn hư không đều có dấu vết lần theo, mà trận văn hư không của Lam Tiểu Bố thì hoàn toàn không có dấu vết trận văn nào. Nếu như không phải đang ở trong không gian của ta, thậm chí ta cũng không thể phát hiện ra mảnh ngọc phù kia đang nằm ở đâu.”
Còn một câu nữa hắn chưa nói, Lam Tiểu Bố chỉ mới là một thần trận sư cấp một, chờ khi Lam Tiểu Bố trưởng thành là một thần trận sư mạnh hơn, gặp loại trận văn hư không này, vậy thì đáng sợ đến mức nào?
Lam Tiểu Bố đứng bên cạnh một cái giếng cạn, cái giếng cạn này sâu không đến ba mét, thần niệm của hắn đã nhìn thấy một mảnh ngọc phù dưới đáy giếng.
Lam Tiểu Bố vừa dùng trận văn hư không che mảnh ngọc phù này đi, đã cảm nhận được trong không gian truyền đến dao động nhỏ. Hẳn là có người đến, Lam Tiểu Bố cảm thấy mình nên tăng nhanh tốc độ. Hắn đoán không cần tìm đến mảnh ngọc phù thứ mười, chỉ cần tìm được năm mảnh là chắc có thể lấy được hạng nhất rồi.
Vận may của hắn có kém đến đâu, cũng không đến mức lấy được năm mảnh ngọc phù đều nằm trong mười vị trí cuối đi. Dựa theo cơ hội đối với các loại nguyên tắc và xác suất, nếu như hắn tìm được mảnh ngọc phù thứ năm, chỉ cần có hai viên nằm trong 50 hạng đầu, vậy thì hắn chắc chắn sẽ lấy được hạng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận