Khí Vũ Trụ

Chương 851: Cái này thật nhàm chán. (2)

Hoành Khố không nói gì, Thần Huyển chỉ hỏi ba chữ, “Vì sao vậy?”
Nếu như biết Lam Tiểu Bố nhất định sẽ thắng, bọn hắn làm như vậy cũng có thể hiểu được. Bây giờ Lam Tiểu Bố mới vừa tiến vào thì sẽ bị vây công, bọn họ vì sao phải mạo hiểm tính mạng làm như vậy?
Bách Thạch Vương dùng tốc độ nhanh nhất phát ra một đạo tin tức, “Các ngươi chưa từng đến Hư Không Thạch, cho nên các ngươi không biết Ngũ Vũ Vương đáng sợ như thế nào. Ta có thể nói cho các ngươi biết, cường giả ở trên Hư Không Thạch lúc đó còn mạnh hơn chúng ta bây giờ gấp trăm lần, nhưng Ngũ Vũ Vương vẫn bình yên vô sự. Không chỉ như vậy, tiên đế chết trong tay hắn có mười mấy tên. Mà mỗi một tên tiên đế bị giết ở đó, đều mạnh hơn chúng ta.
Còn một chuyện đáng sợ hơn nữa ta chưa nói với các ngươi, bây giờ có nói cũng không còn kịp nữa, ta có thể đảm bảo với các ngươi, nếu như đối phó với Lam Tiểu Bố, loại bố trí này chỉ có một phần mười cơ hội thành công thôi, thậm chí còn không có nữa.
Trước đó là vì bất đắc dĩ không có đường lui, chúng ta mới chọn cách hợp tác với Cảnh Vô Tuất, bây giờ có lựa chọn, ta quyết định đứng bên phía Ngũ Vũ Vương. Bây giờ các ngươi ra tay với ta cũng đã chậm, ta đoán nhiều nhất là nửa nén hương nữa, Ngũ Vũ Vương sẽ lập tức đến đây.”
Lần này Thần Huyễn dùng tốc độ nhanh nhất trả lời, “Bách Thạch Vương, ta tin ngươi, ra tay như thế nào?”
“ĐƯợc, chờ sau khi Ngũ Vũ Vương phá cửa vào đây, chúng ta lập tức ra tay với Cảnh Vô Tuất.” Bách Thạch Vương truyền tin tức này cho Thần Huyễn và Hoành KHố.
Hầu như một khắc sau khi hắn truyền tin tức này đi, trên không đại điện tiên đình đột nhiên phát tiếng ầm vang.
Oanh! Toàn bộ mái của đại điện tiên đình hoàn toàn vỡ nát, một bóng người từ trên không hạ xuống.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Ngũ Vũ Vương người ta hoàn toàn không làm theo suy nghĩ của bọn họ, tiến vào từ cửa đại điện, người ta trực tiếp từ trên đại điện nhảy xuống.
Trên đỉnh đại điện có mấy đạo tiên trận Phòng Ngự cấp chín, nhưng trong mắt người ta, tựa như đang đi vào chỗ không người.,
“Ra tay…” Cảnh Vô Tuất kêu lên một tiếng, trong lòng hắn cũng có thể cảm nhận được trong tiếng kêu này có bao nhiêu tuyệt vọng. Người ta đã phá tan mấy đạo tiên trận Phòng Ngự cấp chín, thậm chí còn phá nát mái đại điện tiến vào thì hắn mới phát hiện ra, sự chênh lệch này…
Cảnh Vô Tuất nói ra tay, Bách Thạch Vương, Thần Huyễn và Hoành Khố cũng cùng lúc ra tay, ba người bọn họ cũng không nhào về phía Lam Tiểu Bố, mà là nhào về phía Cảnh Vô Tuất.
Cảnh Vô Tuất vừa mới định kích phát Tỏa Thiên Võng, đã thấy ba món pháp bảo đánh về phía mình, hơn nữa ba người này, không có ai có thực lực yếu hơn hắn, thực lực của Bách Thạch Vương và Hoành Khố còn mạnh hơn hắn.
“Các ngươi…” Cảnh Vô Tuất tức đến nổ đóm dốm mắt, hắn không ngờ, Lam Tiểu Bố còn chưa ra tay với hắn, người bên cạnh đã ra tay với hắn trước.
Lam Tiểu Bố phá vỡ mái dại điện tiên đình tiến vào, mọi người mới phát hiện, lúc này nhiều tiên đế không hề muốn ra tay.
Nhưng hết lần này đến lần khác, lúc này ba người Bách Thạch Vương còn phản bội mà ra tay với Cảnh Vô Tuất. Trừ khi là người tử trung vì Cảnh Vô Tuất, nếu không sẽ chẳng có ai ngốc mà ra tay vào lúc này.
Lam Tiểu Bố đứng tại trung tâm đại điện tiên đình phủ đầy mảnh vỡ, cũng đang khó hiểu. Hắn đã sớm biết ở đây có hơn mười tiên đế đang mai phục, bởi vì thực lực của đối thủ không yếu, hắn còn lãng phí một ít thời gian để bố trí Hư Không Khốn Sát tiên trận cấp chín. Còn cấp bậc cao hơn hư không tiên trận, Lam Tiểu Bố cảm thấy không cần thiết.
Nhưng hắn lại không ngờ được rằng, sau khi hắn vào đây, không có ai ra tay với hắn. Không chỉ như vậy, còn có ba cường giả tiên đế vây công một tên nam tử đang cầm trong tay một món pháp bảo hình lưới.
Nhìn hơi thở dao động trên người nam tử này, còn cả áo bào đế vương trên người, Lam Tiểu Bố đã giết gia hỏa này nhất định chỉnh là Cảnh Vô Tuất.
Nội bộ trở mặt?
Lam Tiểu Bố không ra tay, mà truyền tin tức ra ngoài, bảo Ngải Anh Nhi và Ngũ Tú Như tiến vào đại điện.
Chuẩn bị cho một trận đại chiến, kết quả chỉ mới phá nát mái đại điện đã kết thúc, cái này thật nhàm chán.
“Lam thúc, bọn hắn sao vậy…” Ngũ Tú Như chỉ mới nói được nửa câu, nàng đã nhận ra Cảnh Vô Tuất, lập tức kêu lên, “Mẹ, tên cẩu tặc kia là Cảnh Vô Tuất.”
Ngải Anh Nhi cũng nắm chặt hai tay, Cảnh Vô Tuất và nhà nàng thù sâu như biển.
Mấy tiên tiên đế đang chuẩn bị mai phục Lam Tiểu Bố nhanh chóng đến trước, khom người thi lễ với Ngải Anh Nhi, “Kính chào Đế Hậu.”
Ánh mắt Ngải Anh Nhi nhinf lướt qua mấy tên tiên đế này, sắc mặt lạnh nhat, chẳng hề nói một câu. Những người này chính là cỏ đầu tường, không nói đến cứu phu quân nàng, ít nhất cũng không nên gia nhập dưới trướng Cảnh Vô Tuất nhanh đến vậy.
“Bành!” Một tia máu tràn ra từ ngực Cảnh Vô Tuất, khiến Cảnh Vô Tuất từ trên không trung rơi xuống.
Ngũ Tú Như tiến lên trước, đạp một cái lên người Cảnh Vô Tuất, chế trụ Cảnh Vô Tuất lại.
Lam Tiểu Bố chỉ đi đến ghế ngồi trên đại điện ngồi xuống, hắn đang chờ giải thích.
Ba người vây công Cảnh Vô Tuất nhanh chóng bước tới hành tiên thủ lễ, “Bách Thạch Vương, Thần Huyễn và Hoành Khố kính chào Ngũ Vũ Vương.”
Bách Thạch Vương? Không ngờ Bách Thạch Vương chính là một trong những người vây công Cảnh Vô Tuất.
Lam Tiểu Bố không lập tức hỏi đến Bách Thạch Vương mà từ tốn nói, “Theo ta quan sát, các ngươi chắc là đang cùng Cảnh Vô Tuất mai phục ta, sao nửa đường lại ra tay với Cảnh Vô Tuất vậy?”
Thần Huyễn và Hoành Khố hai mặt nhìn nhau, nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói là chướng mắt Cảnh Vô Tuất, cho nên thừa cơ hội này ra tay với Cảnh Vô Tuất sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận