Khí Vũ Trụ

Chương 1814 - Lục Đạo Luân Hồi Giới thành. (2)

“KHông cần phải để ý đến chuyện sao mà ta lại biết được, ngươi trực tiếp nói cho ta biết ai đã cầm đồ đi rồi?” Lam Tiểu Bố nói.
Lam Dĩ vội vàng đáp, “Là Phi Cốc thúc lấy đi, sau khi đại bá đi, Phi Cốc thúc nói bảo thạch kia quá trân quý, để ở chỗ ngươi cũng không an toàn, cho nên lấy đi.”
“Hắn đang ở đâu?” Lam Tiểu Bố lập tức hỏi.
“Đang ở từ đường Lam gia mở đại hội gia tộc, chuẩn bị phân Lam gia. Đại bá đã nói để lại tài sản cho ngươi, sau khi đại bá đi rồi, bọn hắn…” Lam Dĩ nói.
Không đợi Lam Dĩ nói xong, Lam Tiểu Bố đã bước ra khỏi phòng.

“Đã như vậy thì hôm nay chúng ta bàn đến đây thôi. Cuối cùng ta vẫn muốn nhắc nhở các ngươi một câu, cho dù Lam gia có phân ra, cửa hàng và sản nghiệp mà các nhà được phân ra cũng không được xao lãng. Nếu không thì hổ thẹn với đại ca.” Một lão giả áo xám ở trong từ đường nghị sự của Lam gia đứng lên tổng kết.
“Dừng lại…” Lam Tiểu Bố vừa nghe được câu này, còn chưa đẩy cửa bước vào đã bị một tên nam tử ngăn lại.
Lam Tiểu Bố đạp thẳng một cước, cho dù Lam Dĩ không giải thích cặn kẽ cho hắn nghe, nhưng dựa vào trải nghiệm và kinh nghiệm của hắn, cũng có thể đoán được là có chuyện gì.
Đó chính là sau khi nghĩa phụ Lam Thiên Vũ của hắn qua đời, Lam gia chuẩn bị đá người thừa kế tài sản là hắn ra ngoài, sau đó phân chia những thứ vốn thuộc về hắn.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao tự tiện xông vào từ đường Lam gia ta.” Lam Phi Hổ nhìn thấy Lam Tiểu Bố thì nhanh chân tiến lên, nghiêm nghị quát.
Chớ thấy rằng bọn họ đều biết Lam Tiểu Bố mới thật sự là người thừa kế tài sản, nhưng mà người biết mặt Lam Tiểu Bố thật sự không có mấy ai. Lam Tiểu Bố là đồ đần quanh năm luôn ở trong phòng, luôn cần một người nữ tỳ chăm sóc, bọn hắn không thể đi xem được. Cho dù có đi xem, cũng chỉ tùy ý quét mắt qua một chút mà thôi.
Mặc dù Lam Tiểu Bố không có tu vi, hắn chỉ đang trong quá trình chứng đạo, nhưng đừng bảo là Lam gia toàn những người bình thường, cho dù là một tu sĩ thực lực cường đại đến, hắn cũng có thể đá văng.
“Tam bá, đây là Tiểu Bố đại ca, Tiểu Bố đại ca đã tốt rồi.” Lam Dĩ đi theo sau vội vàng nói.
Lam Tiểu Bố tốt rồi? Tất cả mọi người trong phòng đều kinh hoảng.
Hơn hai mươi năm u mê mơ màng, sao nói tốt là tốt lên rồi? Chuyện này sao có thể? Hơn nữa, cho dù đây là sự thật, một người nằm trên giường hơn hai mươi năm, sao vừa xuống giường đã có thể sinh long hoạt hổ như vậy?
Lam Tiểu Bố không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc này, mà nhìn lướt qua toàn bộ người trong phòng, từ tốn nói, “Ai là Lam Phi Cốc?”
Lam Phi Cốc đột nhiên đứng lên, “Ta chính là Lam Phi Cốc, sao thế, tốt rồi thì không quen biết Thất thúc ta rồi sao?”
“Đùng!” Tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ Lam Tiểu Bố đi đến trước mặt Lam Phi Cốc như thế nào, đã thấy Lam Tiểu Bố dùng một bàn tay đánh bay Lam Phi Cốc.
“Loại người tác rưởi như ngươi nếu còn dám giả mạo thúc của ta, ta sẽ giẫm chết ngươi.” Nói xong câu đó, Lam Tiểu Bố vươn tay ra kéo một cái, trực tiếp xé rách áo ngoài của Lam Phi Cốc, sau đó từ bên hông của hắn ta cầm ra một cái túi. Mở túi vải ra, lấy từ bên trong ra một mặt dây chuyền bảo thạch vô cùng tinh xảo.
Mấy tên tộc nhân Lam gia đang muốn nổi giận, nhìn thấy Lam Tiểu Bố cầm mặt dây chuyền bảo thạch kia ra, đều theo bản năng ngậm mồm lại. Mặt dây chuyền bảo thạch này là của Lam Tiểu Bố, toàn bộ người Lam gia đều biết. Kể từ khi nhặt Lam Tiểu Bố về, mặt dây chuyền này đã ở trên người của hắn.
Cho dù là đồ của Lam Thiên Vũ, bọn hắn đều có thể chia, nhưng không có tư cách phân chia mặt dây chuyền này. Lam Phi Cốc cướp đi mặt dây chuyền bảo thạch của Lam Tiểu Bố, bây giờ Lam Tiểu Bố lấy về, ai mà dám nói gì?
Lam Tiểu Bố cẩn thận cất Lam Sí Chi Tinh vào trong túi của mình, lúc này mới nhìn đông đảo tộc nhân Lam gia trong từ đường nói, “Tài sản Lam gia đều để lại cho Lam Tiểu Bố ta, những người này ai ai cũng biết. Ta mơ mơ màng màng hơn hai mươi năm, nhưng trong lòng ta biết rất rõ. Bây giờ ta đã khôi phục, còn có ai muốn lấy tài sản của Lam Tiểu Bố ta thì đứng ra đây cho ta.”
Lam gia cũng không phải là gia tộc võ tu gì, chỉ là một gia tộc làm ăn bình thường mà thôi. Nếu như Lam Tiểu Bố vẫn cứ luôn mơ mơ hồ hồ, vậy thì bọn hắn còn có thể cướp đi đồ của Lam Tiểu Bố. Một khi Lam Tiểu Bố tỉnh táo, còn mạnh mẽ như vậy, có thể cướp được đồ của Lam Tiểu Bố hay không, cũng có chút khó nói.
Dù sao thì Lam Thiên Vũ cũng để lại toàn bộ tài sản cho Lam Tiểu Bố, chuyện này toàn bộ Điềm Nguyên thành đều biết. Cho dù nhìn từ góc độ nào, Lam Tiểu Bố không muốn đưa đồ cho bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào. Cái này mà kiện cáo đến phủ thành chủ, người thắng cũng là Lam Tiểu Bố.
Một hồi lâu sau, Lam Phi Thiên ngồi ở vị trí đầu chủ động nói, “Tiểu Bố ngươi có thể khôi phục, Lam gia chúng ta đều vô cùng vui mừng. Nhưng khi Thiên Vũ đại ca còn tại thế, sinh ý cũng không phải do một người làm ra, đều là do những người Lam gia ta giúp đỡ, mới có ngày hôm nay…”
Lam Tiểu Bố xua tay ngăn lại, cắt ngang lời Lam Phi Thiên nói, sau đó trực tiếp đến ghế chủ vị ngồi xuống rồi nói, “Lam Dĩ, ngươi giúp ta chọn lựa một ít sản nghiệp, nhớ là phải tốt nhất, nhưng cái khác thì chia đi.”
Sản nghiệp Lam gia, Lam Tiểu Bố thật sự không xem trọng, hắn muốn Lam Dĩ chọn một chút sản nghiệp là chuẩn bị cho Lam Dĩ, chờ chuyện ở đây kết thúc, hắn sẽ lập tức đi tìm Tô Sầm.
Sở dĩ không lấy hết mọi thứ cho Lam Dĩ, vì Lam Tiểu Bố cũng biết rõ, nếu như hắn đưa hết mọi thứ cho Lam Dĩ, sợ rằng sẽ lôi kéo thù hận cho Lam Dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận