Khí Vũ Trụ

Chương 1802 - Giao dịch với Vô Lượng. (2)

Hầu như khi Lam Tiểu Bố tạo dựng ra mô hình kết cấu, Vô Lượng đã cười ha ha một tiếng, cầm lấy đạo quyển Luân Hồi, sải bước ra, cả người nhanh chóng biến mất trong một đường hầm hư không đột ngột xuất hiện tại đây.
Luân Hồi Thánh Nhân chấn động nói, “Hắn dựa vào luân hồi tạo dựng ra đường hầm hư không, thật là lợi hại.”
Luân Hồi Thánh Nhân vừa nói xong câu này, đã nhìn thấy mười sáu mảnh ngọc giản Lam Tiểu Bố còn chưa cầm vào tay đã nổ tung thành hư vô, hắn ta im lặng nhìn Lam Tiểu Bố, trong lòng tự nhủ, tốt xấu gì thì ngươi cũng phải bảo Vô Lượng phát lời thề chứ.
Lam Tiểu Bố không hề có chút kinh hoảng nào, trước khi Vô Lượng bỏ chạy, hắn đã tạo dựng xong mười sáu mảnh ngọc giản này, bây giờ mười sáu mảnh ngọc giản kia dang nằm trong Vũ Trụ Duy Mô.
“Lam huynh, tên Vô Lượng này không phải người bình thường, nếu như đạo quyển Luân Hồi trong tay hắn xảy ra vấn đề, có lẽ hắn sẽ đoán được là do ngươi động tay động chân.” Luân Hồi Thánh Nhân nghiêm giọng nói.
Lam Tiểu Bố đã sớm tạo dựng ra đạo quyển Luân Hồi ở trong Vũ Trụ Duy Mô một lần nữa, nghe thấy lời Luân Hồi Thánh Nhân nói, hắn cười nhạt một tiếng, “Bây giờ ta cũng không sợ hắn, sau này sẽ sợ hắn sao? Đi thôi, chúng ta cùng vào trong cảm ngộ đạo tắc Kiến Luân một chút.”
Muốn chơi với hắn à, khi hắn lấy đạo quyển Luân Hồi ra đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Nếu không thì cho dù là lời thề đại đạo cũng không thể làm gì được Vô Lượng, hắn cũng ép Vô Lượng phải phát lời thề đại đạo.
“ĐƯợc.”Sau khi Luân Hồi Thánh Nhân nói xong, cũng không đi trước, mà để Lam Tiểu Bố đi trước.
Lam Tiểu Bố đi dọc theo con đường đá xanh này mấy chục trượng, dừng ở bên cạnh một cái ao lớn. Bên ngoài cái ao này là do Pháp tắc Luân Hồi tạo dựng ra, không gian trong ao đều là mảnh vỡ pháp tắc Lục Đạo vỡ vụn. Thần niệm quét qua một lần đều không thể hoàn toàn thẩm thấu, chứ đừng nói là chỉ nhìn bằng mắt thường đã biết được trong hồ này chứa đựng cái gì.
“Lam huynh, cái Lục Đạo Trì này một người cảm ngộ là tốt nhất, ngươi đi vào cảm ngộ trước đi, ta chờ ngươi cảm ngộ xong rồi thì vào trong cảm ngộ sau.” Luân Hồi Thánh Nhân chỉ chỉ vào Lục Đạo Trì.
Nếu như là lúc trước, hắn ta sẽ không chút do dự phóng đến Lục Đạo Trì trước, còn chuyện để Lam Tiểu Bố cảm ngộ trước, ha ha, đó là chuyện không có khả năng. Nhưng mà bây giờ, hắn ta có một loại kiêng kị từ sâu trong xương cốt với Lam Tiểu Bố, còn có một loại tôn kính với cường giả.
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Cũng được.” Đồng thời bước vào trong Lục Đạo Trì.
Hắn nghe Luân Hồi Thánh Nhân nói cảm ngộ đạo tắc Nhập Luân cần ngàn năm, vẫn chưa thể dung hợp được, từ đó suy đoán ra cảm ngộ đạo tắc Lục Đạo của hắn chắc hẳn nhanh hơn Luân Hồi Thánh Nhân. Đã như vậy thì hắn tranh thủ thời gian cảm ngộ đạo tắc Kiến Luân, sau đó đến những chỗ lạc ấn Lục Đạo kia cảm ngộ đạo tắc Lục Đạo một chút. Còn nơi này, để cho Luân Hồi Thánh Nhân từ từ cảm ngộ.
Vừa tiến vào Lục Đạo Trì, Lam Tiểu Bố đã cảm nhận được vô cùng vô tận mảnh vỡ Pháp tắc Luân Hồi, hắn giống như ở trong một vùng gạch bể ngói bể, mà phải ở nơi gạch bể ngói bể này xây dựng ra một căn phòng hoàn toàn mới, vậy thì hắn cần phải tu bổ lại đống gạch ngói bể này một lần nữa.
Trừ cái đó ra, còn có vô cùng vô tận lệ khí pha tạp bao quanh Lục Đạo Trì, tu vi mà thấp một chút, trong loại lực lượng tạp nham này, nói không chừng sẽ điên mất.
Bắt đầu vận chuyển Trường Sinh Quyết, từng đạo pháp tắc Lục Đạo tàn phá lưu chuyển không ngừng trong chu thiên Trường Sinh Quyết của Lam Tiểu Bố. Bản thân Trường Sinh Quyết là công pháp do chính Lam Tiểu Bố suy nghĩ ra, những năm qua khi tu vi của hắn càng lúc càng mạnh, Trường Sinh Quyết cũng càng ngày càng hoàn thiện.
Mỗi một lần vận chuyển Trường Sinh Quyết kéo theo khí thế đạo vận, Lam Tiểu Bố đều có thể cảm nhận được trong đó có biến hóa rất nhỏ.
Khi vô cùng vô tận mảnh vỡ pháp tắc Lục ĐẠo ập đến, Lam Tiểu Bố lại có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng những mảnh vỡ pháp tắc này cái nào là pháp tắc Nhập Luân, cái nào và pháp tắc Kiến Luân, cái nào là pháp tắc Vãng Sinh, Kim Sinh, Lai Sinh, Luân Hồi…
Cho dù có thể cảm nhận được rõ ràng những pháp tắc này, nhưng những pháp tắc này phần lớn đều khuyết thiếu một phần đạo vận, không thể nào dung hợp hoàn chỉnh được. Muốn dung hợp hoàn chỉnh được, chắc hẳn cần tiêu hao vô số thời gian.
Giống như chắp vá một mảnh vỡ vô cùng to lớn, muốn từ trong vô cùng vô tận mảnh vỡ pháp tắc này tìm ra được cái mình muốn, càng đáng sợ hơn là, vô cùng vô tận mảnh vỡ này còn không được đầy đủ, thậm chí ngay cả một nửa cũng không đủ, cộng thêm bản thân đang ở trong loại lực lượng pha tạp này, cái này vô cùng khó khăn.
Ý nghĩ đầu tiên của Lam Tiểu Bố chính là dựa vào Khí Vận Chi Thụ và Đế Hưu Thụ giúp đỡ, từ từ hoàn thiện công việc này, tháo rời mảnh vỡ pháp tắc Kiến Luân tàn phá ra, sau đó lại tìm tòi xem khuyết thiếu cái nào, cái nào bị vỡ nát, nhìn xem có thể dung hợp hoàn thiện hay không.
Bởi vì nếu như không có sự giúp đỡ của Khí Vận Chi Thụ và Đế Hưu Thụ, cho dù hắn là tam chuyển Thánh Nhân, không bị những lực lượng lộn xộn này làm tức điên, cũng không thể hoàn thành chuyện đáng sợ như vậy.
Nếu như thật sự có nhiều mảnh vỡ bình thường tàn phá như vậy, cho dù thiếu đi một nửa, đối với Lam Tiểu Bố chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng đây không phải mảnh vỡ bình thường, mà là mảnh vỡ pháp tắc Lục Đạo, trong mỗi một mảnh vỡ pháp tắc đều ẩn chứa đạo vận khác biệt, mỗi một mảnh vỡ pháp tắc đều cần tiêu hao một lượng lớn thần nguyên và ý niệm để quan sát cảm ngộ. Tiêu hao đối với vô số mảnh vỡ pháp tắc này, hoàn toàn không phải cửu chuyển Thánh Nhân bình thường có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận