Khí Vũ Trụ

Chương 1253 - Đến cửa tìm chết. (2)

Nói xong, nàng trực tiếp nhào về phía Tần Tự Hề.
Tần Tự Hề không thèm động đậy gì cả, trực tiếp đánh ra một cái bạt tai.
Đùng! Đới Phi Nhiêu cảm thấy đạo thủ ấn này đang đánh về phía má trái của nàng, cho dù nàng có biến ảo thân hình như thế nào, nhưng nàng tựa như không thuộc về vùng không gian này, hoàn toàn không thể nào tránh thoát khỏi cái tát này. Chỉ với một bàn tay, đã đánh rơi nửa bên mặt của nàng, răng cùng máu bay loạn ra ngoài.
Ma Hề Thánh Nhân? Giờ phút này Đới Phi Nhiêu cuối cùng cũng nhận ra nữ nhân trước mắt này, nửa bên mặt còn lại của nàng cũng trắng bệch.
Một cái tát thủ ấn đánh bay Đới Phi Nhiêu, Đới Phi Nhiêu không đợi lực đạo tiêu tán, trực tiếp phun ra một ngụm máu, sau đó cả người hóa thành một tia sáng vọt mất.
Tần Tự Hề sững sỡ, nàng vẫn không ngờ Đới Phi Nhiêu còn có loại năng lực này. Vậy mà mượn một cái tát này của nàng, khi nàng đang lơ là mà bỏ chạy.
Nhưng mà Tần Tự Hề hoàn toàn lười quan tâm đến Đới Phi Nhiêu đã bỏ chạy, mà nhìn về phía Quyết Khải Sâm và Mẫn Tây Tiêu. “Thành chủ Lam Tiểu Bố của Đại Hoang Thần Đạo thành muốn thống nhất toàn bộ Thần giới, chắc là hai người các ngươi có ý kiến gì nhỉ?”
“Tiền bối, không có, chúng ta không có.” Quyết Khải Sâm nhanh chóng cúi người.
Dám có ý kiến trước mặt Thánh Nhân, đây không phải là muốn chết hay sao? TRong lòng hắn thật sự không nghĩ ra được, tại sao Ma Hề Thánh Nhân lại ra mặt giúp Lam Tiểu Bố.
Giờ phút này trong lòng Mẫn Tây Tiêu vô cùng hối hận, nếu như hắn biết Ma Hề Thánh Nhân ở đây, còn ra mặt cho Lam Tiểu Bố, cho dù có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không đến Đại Hoang Thần Đạo thành.
Không có thần đình thì không có thần đình, nhưng mà không còn mạng nữa là xong đời.
“Ngươi tên là Mẫn Tây Tiêu? Ta nhớ lúc trước ta đã chủ động thả cho ngươi đi, bây giờ ngươi còn dám quay về đây tìm, ta quả thật không nên để cho ngươi đi.” Tần Tự Hề từ tốn nói.
Lúc trước nàng để Mẫn Tây Tiêu đi, đó là do thật sư bất lực. Nhưng Mẫn Tây Tiêu không biết mà, hắn chỉ có thể khúm núm xin lỗi.
Tần Tự Hề thở dài, đánh ra hai quyền.
TRong mắt hai người Mẫn Tây Tiêu và Quyết Khải Sâm lộ ra vẻ tuyệt vọng, bọn hắn biết mình xong rồi, đan điền và thức hải đều bị hủy, tu vi không còn.
Đừng nói là quay về thần đình làm Đạo Quân, có còn sống sót hay không cũng là hy vọng xa vời. Không, hoặc là nói ngay cả luân hồi cũng là hy vọng xa vời đối với bọn hắn.
Tần Tự Hề nhìn thoáng qua Niệm có chút mất hồn mất vía, sau đó nói với Tể Tấn Trần, “Hai người này đã bị ta phế rồi, ngươi bắt về xử lý đi, đừng để bọn hắn trở thành tai họa của Đại Hoang Thần Đạo thành.”
“Vâng, tiền bối yên tâm,” Tể Tấn Trần nhanh chóng khom người thi lễ. Quân Vu đã khôi phục lại thân thể cũng nhanh chóng khom người thi lễ, cảm tạ ơn cứu mạng của Tần Tự Hề.
Tần Tự Hề gật đầu, sở dĩ nàng phế Mẫn Tây Tiêu và Quyết Khải Sâm, chính là lo lắng sau khi mình dẫn Ôn Khả Xu đi rồi, hai người kia sẽ quay lại. Còn Đới Phi Nhiêu, Tần Tự Hề biết nữ nhân này cũng có một tấm Phá Giới Phù lục. Nếu nàng trốn khỏi một giới này, muốn quay lại thì sẽ rất khó khăn.
“Khả Xu, chúng ta đi thôi.” Làm xong những chuyện này, lúc này Tần Tự Hề mới nói với Ôn Khả Xu dang đứng bên cạnh.
“Ừm, cảm tạ Tự Hề tỷ.” Ôn Khả Xu đã tỉnh táo lại, nữ nhân Đới Phi Nhiêu này chính là ác mộng của nàng.
Tần Tự Hề mỉm cười, “Không cần cảm ơn ta, mối thù của ngươi thì hãy tự mình báo. Với tư chất của ngươi, thành tựu trong tương lai sẽ còn cao hơn cả ta. Nghiền ép nữ nhân kia, hoàn toàn không tốn bao nhiêu sức lực.”
Ôn Khả Xu không nói gì, tính tình nàng không thích nhiều chuyện, chuyện báo thù thật sự chưa từng nghĩ đến.
Tần Tự Hề cũng không tiếp tục thuyết phục, mỗi người đều có cách sống của riêng mình. nàng lấy ra một cái thần khí phi hành, “Lên đây đi, Khả Xu.”

Sau khi phi thuyền rời khỏi Đại Hoang Thần Đạo thành, Ôn Khả Xu mới hoàn toàn bĩnh tĩnh lại. Nàng tựa như nghĩ đến chuyện sắp gặp được Lam Tiểu Bố, trong lòng có chút dao động. Vì sao nàng chưa bao giờ yêu thích Niệm Yên đại ca, nhưng Đới Phi Nhiêu kia nhất định phải nói nàng thích Mạc đại ca?
Cảm nhận tâm tình kích động từ Ôn Khả Xu bên cạnh, Tần Tự Hề không nhịn được nói, “Khả xu, sắp đi vào trong rừng bia rồi. Ta nói thật với ngươi, Tiểu Bố đã đi vào sâu trong thần tiệm ở rìa rừng bia, cái thần tiệm kia rất có thể chính là do Đại Hủy Diệt Thuật xé rách tạo thành, cho dù là ta tiến vào, cũng chỉ sợ là lành ít dữ nhiều…”
Ôn Khả Xu nghe đến đó, hai tay vô thức nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Nơi Tần Tự Hề nói nàng cũng biết, chẳng những biết, còn nghe nói không chỉ một lần. Mục Đồng Châu không biết đã nói với nàng biết bao nhiêu lần, chỗ đó đáng sợ như thế nào. Thần niệm tràn vào, khiến người ta cảm thấy hoảng hốt vô cùng, loại cảm giác đè nén kia khiến một tu sĩ sắp bước vào Thần Quân cảnh như Mục Đồng Châu cũng cảm thấy không thể thở nổi.
Lam Tiểu Bố đi vào nơi đó, có thể tốt mới là chuyện lạ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Khả Xu, Tần Tự Hề thở dài không nói gì. Nàng đối xử với Ôn Khả Xu tốt hơn những người còn lại một chút, chủ yếu cũng là vì nàng và Ôn Khả Xu là cùng một loại người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận