Khí Vũ Trụ

Chương 1129 - Tiểu Vẫn Mệnh Thuật. (2)

Lam Tiểu Bố lắc đầu, “Ta cũng không biết, chuyện này đúng là kỳ quái. Có thể khiến chiếc nhẫn tan nát thành tro bụi, ít nhất cũng phải qua mấy ngàn vạn năm rồi nhỉ? Mấy ngàn vạn năm, con người đương nhiên phải biến thành tro bụi từ lâu rồi. Nhưng ta luôn cảm thấy nơi này không có trải qua nhiều năm như thế, đây quả thật là...”
Tạo dựng mô hinh.
Chuyện gì nghĩ không ra, vậy thì để Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình.
“Tiểu Bố đại ca, ngươi có phát hiện ra một chuyện hay không, tất cả mọi ngươi ở nơi này hầu như đều có nhẫn. Nhưng nữ tử mà chúng ta nhìn thấy đầu tiên kia lại không có nhẫn, hơn nữa bước chân của nàng hình như là đang trốn ra bên ngoài...” Mục Đồng Châu nói.
“Không sai, ta cũng phát hiện ra. Chắc hẳn là Thạch Đao Thần Tông xuất hiện chuyện đáng sợ nào đó, nữ tử kia là người đầu tiên phát hiện ra, cho nên nàng muốn xông ra khỏi tông môn, chỉ là không ngờ khi chỉ còn cách đại trận tông môn một bước, lại bị khóa lại.” Lam Tiểu Bố nói ra.
“Vậy có khi nào chúng ta cũng gặp phải chuyện như thế không?” Sắc mặt Mục Đồng Châu có chút trắng.
Vẫn lạc thì cứ vẫn lạc đi, nàng cũng không sợ, dù sao thì cuối cùng cũng không còn sót lại gì cả. Nhưng nếu như có một ngày nàng biến thành bộ dạng giống như nữ tử bên ngoài kia, thân thể lại sinh động như thật, vậy thì quả thật rất đáng sợ.
Vũ Trụ Duy Mô rất nhanh đã tạo dựng ra một mô hình kết cấu hoàn chỉnh, đây là một loại quy tắc thần thông, Tiểu Vẫn mệnh Thuật.
Lam Tiểu Bố hít một hơi thật sâu, đúng là một thần thông lợi hại. Chỉ một cái Tiểu Vẫn Mệnh Thuật, đã có thể khiến cho toàn bộ tu sĩ trong tông môn ngã xuống. Nếu như là Đại Vẫn mệnh Thuật, vậy thì đáng sợ đến mức nào?
Lam Tiểu Bố nghĩ đến chuyện mình lấy được Tiểu Thiết cát Thuật, cho dù đã lất được Tiểu Thiết cát Thuật này nhiều năm rồi, Vũ Trụ Duy Mô vẫn không thể nào khôi phục được môn thần thông này.
Tiểu Vẫn Mệnh Thuật đáng sợ như vậy, nếu như thi triển trên chiến trường, vậy có phải là dù có bao nhiêu người cũng sẽ đột nhiên không có dấu hiệu nào mà chết đi như thế?
“Chúng ta sẽ không thay đổi thành như vậy, ta đoán là người đối đầu với Thạch Đao Thần Tông này, đạo pháp cực kỳ đáng sợ, hắn thi triển Tiểu Vẫn Mệnh Thuật, sau đó dễ dàng giết chết tất cả mọi người ở nơi này.” Lam Tiểu Bố nói ra.
“Đây là Tiểu Vẫn Mệnh Thuật? Đúng là một thần thông lợi hại.” Mục Đồng Châu tự lẩm bẩm.
Lam Tiểu Bố muốn dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra Tiểu Vẫn Mệnh Thuật, nhưng khiến hắn thất vọng là, mô hình tạo dựng ra đã thất bại.
Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, ngay cả một Tiểu Thiết cát Thuật bị khiếm khuyết, đến bây giờ cũng còn chưa khôi phục được. Tiểu Vẫn Mệnh Thuật này hắn thấy cũng chưa từng thấy, chỉ mới nhìn thấy tu sĩ bị Tiểu Vẫn Mệnh Thuật giết chóc mà thôi. Có lẽ một ngày nào đó khi thực lực của hắn vô cùng mạnh, Vũ Trụ Duy Mô có thể làm được, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa được.
Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, Mục Đồng Châu cuối cùng cũng thở ra một hơi.
“Ngươi ở lại đây chờ một chút, ta đi tiếp nhìn xem thế nào.” Lam Tiểu Bố nói với Mục Đồng Châu, sau đó lại đi đến chỗ nữ tử váy tím ở bên ngoài.
Mục Đồng Châu đâu dám ở cũng một chỗ với đám người này chờ đợi, nàng lập tức đi theo Lam Tiểu Bố.
“Tiểu Bố đại ca, ngươi đang làm gì thế?” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố đặt một bàn tay lên mi tâm của nữ tử váy tím này, Mục Đồng Châu nghi ngờ hỏi.
CHờ qua nửa nén hương sau, Lam Tiểu Bố mới lên tiếng, “Trên người nữ tử này không có nhẫn, rõ ràng là vì nàng có pháp bảo chứa đồ đỉnh cấp. Pháp bảo chứa đồ này không ở trong tay, đương nhiên là ở trong thức hải của nàng. Bây giờ thức hải của nàng đã bị niết hóa, kỳ lạ là ta cũng không tìm được pháp bảo không gian ở trong thức hải của nàng. Ta nghĩ, chắc hẳn là... A, không đúng...”
Lam Tiểu Bố còn chưa nói dứt lời, đã cảm thấy không thích hợp rồi. Lúc trước hắn không tìm bảo vật trong thức hải của nữ tử này, tưởng rằng đã bị người khác cầm đi. Dù sao thì hắn có thể đoán được trên người nữ tử này có thể có bảo vật trong thức hải, vậy thì người khác cũng có thể phát hiện ra. Cho nên Lam Tiểu Bố cho rằng, pháp bảo chứa đồ trên người nữ tử nữ này, chắc hẳn đã bị cường giả thi triển Tiểu Vẫn Mệnh Thuật cướp đi.
Nhưng mà hắn lập tức cảm thấy không đúng, cường giả thi triển Tiểu Vẫn Mệnh Thuật kia, giết chết nhiều người như vậy mà không hề lấy đi một chiếc nhẫn nào, sao có thể để ý đến chuyện trong tay một nữ tử này có chiếc nhẫn nào hay không?
Nếu không thèm để ý đến chuyện trong tay nữ tử này có chiếc nhẫn nào hay không, vậy cũng sẽ không nghĩ đễn chuyện bảo vật của nữ tử này nằm trong thức hải.
Thần niệm Lam Tiểu Bố lại thẩm thấu vào trong tử phủ của nữ tử này một lần nữa, lần này hắn có phát hiện mới, hắn phát hiện có một hạt châu màu ngà sữa, hạt châu này nếu như không nhìn thật kỹ, vậy thì đúng là không thể phát hiện ra được.
Thần niệm Lam Tiểu Bố lập tức bao lấy hạt châu này, hạt châu này rơi vào trong lòng bàn tay hắn, có đạo vận nhàn nhạt bao phủ.
Đây tuyệt đối là bảo vật đỉnh cấp, Lam Tiểu Bố thử dùng thần niệm luyện hóa một chút, hắn phát hiện thần niệm của mình lại chẳng thể thẩm thấu vào một chút nào.
Bây giờ không thể gấp, thứ này nên để lại luyện hóa sau.
Lam Tiểu Bố bỏ hạt châu này vào trong Vũ Trụ Duy Mô, sau đó tiện tay luyện chế một cái ngọc quan, đặt nữ tử này vào trong ngọc quan, sau đó bỏ ngọc quan vào trong Vũ Trụ Duy Mô.
Chờ tìm được một nơi non nước tươi đep, hắn sẽ chôn nữ tử này. Lấy đồ của người khác, phải giải quyết hậu sự cho người khác, đó là chuyện phải làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận