Khí Vũ Trụ

Chương 309: Thượng Quan Tiểu Y (1)

“Nếu như Lam thành chủ thích Lưu Tinh Sương Lộ của Cổ Tinh sơn ta, vậy lát nữa đưa một ít cho Lam thành chủ.” Thạch Hải Luật cười ha ha nói.
Sau khi nói mấy lời nhàm chán, Lam Tiểu Bố không kiên nhẫn nổi nữa, dứt khoát nói thẳng, “Hôm nay ta đến Cổ Tinh sơn, một là muốn giao lưu một chút, còn một nguyên nhân khác là muốn lấy lại một vài thứ và tìm một người bạn.”
Thạch Hải Luật nghe thấy Lam Tiểu Bố nói xong thì trong lòng thầm than, đây không phải là muốn đòi lại đầu linh mạch kia sao? Hắn không cho thì được sao? Chỉ sợ Lam thành chủ trước mặt này đang đợi hắn nói lời từ chối đi.
“Lam thành chủ, không biết có chuyện gì cần Cổ Tinh sơn ta làm, chỉ cần Cổ Tinh sơn ta có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối.” Trong giọng nói của Thạch Hải Luật có chút ấm ức.
Lam Tiểu Bố đương nhiên biết Thạch Hải Luật bây giờ nhất định không thoải mái, hắn chỉ hy vọng Thạch Hải Luật nổi giận.
Tông chủ Thạch Hải Luật của Cổ Tinh sơn có lẽ là Nhân Tiên trung kỳ, mũi ưng, trong xương cốt toát ra một loại lệ khí, nhìn có vẻ là một người không dễ nói chuyện. CHỉ cần hắn cho thêm một chút lửa, nhất định sẽ nổi giận.
Ngón tay Lam Tiểu Bố khi có khi không gõ trên bàn, “Khoảng thời gian trước, ta có đánh rơi một đầu linh mạch trung phẩm, nghe nói Cổ Tinh sơn đã nhặt được, hôm nay ta cố ý đến đây hỏi một chút.”
Thạch Hải Luật khẽ giật mình, hắn đang chờ Lam Tiểu Bố nói đến linh mạch củaThiên Vân Tiên Môn, sau đó hắn trả lại là được. Bây giờ Lam Tiểu Bố lại không nói đến Thiên Vân Tiên Môn, hắn trả lại như thế nào?
Nhân Tiên trưởng lão Nghiêm Hoành Ảnh ở bên cạnh vội vàng hỏi, “Lam thành chủ đang nói đến đầu linh mạch trung phẩm của Thiên Vân Tiên Môn kia sao? Lúc ấy đầu linh mạch đó không có ai trông giữ, Cổ Tinh sơn ta vẫn luôn trông coi.”
Lam Tiểu Bố khẽ nhíu mày. “Bây giờ ta cũng không phải là tông chủ của Thiên Vân Tiên Môn, Thiên Vân Tiên Môn cũng đánh rơi linh mạch sao? Ai, Cổ Tinh sơn quả thật may mắn, thường xuyên nhặt được linh mạch.”
Nghiêm Hoành Ảnh biết ý Lam Tiểu Bố, sau khi hắn lấy linh mạch đi rồi, nếu như trong tương lai Thiên Vân Tiên Môn lại đến đòi linh mạch, vậy chì chuyện đó không hề liên quan gì đến Lam Tiểu Bố hắn. Lời vô sỉ như vậy mà cũng có thể nói ra được, Nghiêm Hoành Ảnh hận không thể ra tay ngay lập tức.
Nhưng mà hắn nhìn thoáng qua tông chủ Thạch Hải Luật, tông chủ rõ ràng không định ra tay, hắn cũng chỉ có thể đè lửa giận trong lòng lại. Cũng may Thiên Vân Tiên Môn kia vĩnh viễn cũng không dám đến đòi linh mạch, đầu linh mạch kia có đưa cho Lam Tiểu Bố cũng không có vấn đề gì.
Thạch Hải Luật đương nhiên cũng hiểu, hắn vẫn cười rạng rỡ, “Không biết Lam thành chủ muốn tìm người nào vậy?”
Lam Tiểu Bố biết, nếu như Cổ Tinh sơn không đồng ý giao người ra, linh mạch kia chắc chắn cũng sẽ không cho. Bây giờ Thạch Hải Luật muốn biết, Cổ Tinh sơn có phải nhất định phải đánh nhau với Lam Tiểu Bố hay không.
Mặc dù muốn đánh nhau, Lam Tiểu Bố có thể lấy ra nhiều cái cớ. Nhưng mà hắn lười dùng mấy cái cớ này. Hắn khác với Cửu Châu Sơn, đó chính là hắn tuy lấy cớ nhưng trong lòng hắn có một tiêu chuẩn, tuyệt đối sẽ không nói hươu nói vượn.
Hắn hỏi Cổ Tinh sơn muốn lấy linh mạch trung phẩm này, trong giọng nói có chút khinh người, trên thực tế thì Lam Tiểu Bố không hề nghĩ như vậy, hắn chỉ không muốn khiến Phiến Thiên Nguyệt khó xử mà thôi. Một khi Thiên Vân Tiên Môn biết linh mạch trung phẩm của Thiên Vân Tiên Môn bị hắn lấy đi, lão già Vọng Nghênh Sơn kia bảo Phiến Thiên Nguyệt đi xin lại đầu linh mạch này, hắn nên đưa hay là không đưa?
Nếu cho thì trong lòng hắn quả thật không thoải mái, theo Lam Tiểu Bố, đầu linh mạch này phải là của hắn mới đúng. Nguyên nhân không phải là hắn đã từng làm tông chủ của Thiên Vân Tiên Môn, mà là hắn đãvđể lại bản Kim Ô Quyết hoàn thiện cho Thiên Vân Tiên Môn, Cái Kim Ô Quyết này, cho dù có lấy ra một đầu linh mạch thượng phẩm cũng chưa chắc có thể mua được.
Vọng Nghênh Sơn không những không cảm kích, ngược lại còn đuổi hắn ra khỏi Thiên Vân Tiên Môn. Ở Thiên Vân Tiên Môn có người quen của hắn, nếu đi tìm Vọng Nghênh Sơn gây chuyện thì cũng không được, hắn cũng không biết phải đối mặt với Phiến Thiên Nguyệt như thế nào.
Nhưng lấy đi linh mạch trung phẩm của Thiên Vân Tiên Môn ở Cổ Tinh sơn để bồi thường, đó là chuyện hết sức bình thường.
Bây giờ hắn cũng không nói đầu linh mạch này là của Thiên Vân Tiên Môn, cho dù Thiên Vân Tiên Môn có đoán ra được đầu linh mạch này chính là đầu linh mạch kia, cũng không có mặt mũi nào đến đòi. Huống hồ chỉ sợ Cổ Tinh sơn cũng sẽ không nói chuyện mất mặt này ra ngoài.
Thấy Thạch Hải Luật hỏi mình đang tìm ai, Lam Tiểu Bố biết Cổ Tinh Sơn cũng không muốn đánh nhau với mình. Hắn cũng lười đi trêu chọc đối phương, “Ta có một người bạn, tên là Thượng Quan Tiểu Y, bây giờ đang ở Cổ Tinh Sơn, xin hãy mang nàng đến đây.”
Nếu như đối phương không đồng ý điều kiện này, linh mach trung phẩm Lam Tiểu Bố cũng không cần, hắn trực tiếp đánh chủ ý lên linh mạch thượng phẩm.
“Ha ha, ta biết, Thượng Quan Tiểu Y là đệ tử của Thượng Quan gia, nhiều năm trước có chút hiểu lầm với Cổ Tinh Sơn ta, vẫn luôn ở Cổ Tinh Sơn làm khách. Lư trưởng lão, nhanh chóng mời Thượng Quan đạo hữu đến đây đi.” Thạch Hải Luật cười ha ha, vô cùng thoải mái nói.
Hắn lo lắng Lam Tiểu Bố đưa ra yêu cầu mà mình không thể nào làm được, cũng may Thượng Quan Tiểu Y đối với Cổ Tinh Sơn mà nói không quan trọng lắm.
Nhiều năm trước, nghe đồn Thượng Quan Tiểu Y biết vị trí của tường đại đạo, thậm chí còn biết cách là thế nào để rời khỏi Nguyên Châu, tiến đến vũ trụ Đại Hoang Nhưng mà sau nhiều năm ép hỏi, Thượng Quan Tiểu Y rõ ràng cũng không biết rõ. Nếu như không phải vì Cổ Tinh Sơn không có người nào bước vào Địa Tiên cảnh có thể sưu hồn Thượng Quan Tiểu Y, thì Thượng Quan Tiểu Y đã sớm bị giết chết rồi.
Thượng Quan Tiểu Y đã bước nửa chân vào Nhân Tiên cảnh, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể bước vào Nhân Tiên cảnh giới, cho dù là cường giả Nhân Tiên như Mộc Dương Chiết cũng không thể sưu hồn Thượng Quan Tiểu Y.
Thượng Quan Tiểu Y đã bị cầm tù quá lâu, nếu như Lam Tiểu Bố không hỏi đến, chính hắn cũng đã quên mất rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận