Khí Vũ Trụ

Chương 966: Mặc Hà Mặc Độc.

Sau khi kiểm tra chiếc nhẫn của Lam Tiểu Bố xong, nam tử mặt chữ điền này tỏ vẻ ghét bỏ ném chiếc nhẫn cho Lam Tiểu Bố, “Ta chưa bao giờ nhìn thấy loại tu sĩ nghèo nàn như ngươi bao giờ, đúng là không hiểu nổi, người làm sao mà có thể gia nhập được đội tàu thám hiểm của Mặc Hà hư không chứ. Nếu như không phải thứ ngươi tu luyện là thần nguyên, nói không chừng ta đã cho rằng ngươi là người từ tiên giới phi thăng đến rồi.”
Lam Tiểu Bố cười cười xấu hổ, lúc này không nói lời nào là được rồi.
Nam tử mặt chữ điền xua tay nói, “Giá trị của ngươi hầu như bằng không, cũng chẳng giúp ích gì được gì nhiều cho đội tàu chúng ta.”
Lam Tiểu Bố đang chuẩn bị chờ đối phương nói không cần mình, sau đó hắn sẽ để lại ấn ký thần niệm trên phi thuyền đối phương, rồi sẽ lén lút đi theo sau.
KHông ngờ nam tử mặt chữ điền này lại cười he he, “Không giúp được chuyện lớn, nhưng chuyện nhỏ thì vẫn được, dẫn hắn vào trong khoang đáy không chế phi thuyền.”
Từ đầu đến đuôi cũng không hề hỏi tên Lam Tiểu Bố, cũng không hỏi Lam Tiểu Bố đến từ nơi nào.
“ĐI thôi, tiểu tử.” Một tu sĩ cường tráng bước đến, hơi thở kia trực tiếp bao phủ Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố khẳng định nếu như hắn dám phản kháng, một khắc sau mạng nhỏ của hắn chỉ sợ sẽ không còn.
KHống chế phi thuyền? Lam Tiểu Bố tuyệt đối không tin đối phương sẽ cho hắn khống chế phi thuyền.
Phi thuyền này thật ra có hai tầng, tầng trên và khoang dáy.
Lam Tiểu Bố vừa đến khoang đáy là nhìn thấy dày đặc đủ loại trận pháp, những trận pháp này đều là trận pháp phòng ngự.
Tu sĩ cường tráng đưa Lam Tiểu Bố đến một nơi chỉ có một cái cửa hang, sau đó nói. “Từ chỗ này đi vào, bên trong sẽ có người dạy ngươi làm việc.”
Tiến vào một cửa hang có chu vi còn chưa đến một thước?
Lam Tiểu Bố hơi nghi ngờ một chút, thần niệm hắn quét qua một chút, trong cửa hang kia đã bị cấm chế khóa lại, thần niệm của hắn không thể quét được gì cả.
“Nhanh lên, đừng lề mề nữa, làm chậm trễ thời gian đến Mặc Hà, ngươi sẽ xong đời đó.” Tu sĩ cường tráng đẩy Lam Tiểu Bố một cái.
TRong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống, hắn thầm nghĩ mình chỉ là một tu sĩ qua đường bình thường thôi, theo lý mà nói có giết hắn hay không cũng chẳng có gì quan trọng.
Tất cả mọi người trên phi thuyền này chỉ sợ đều mạnh hơn hắn, đối mặt với nhiều cường giả như vậy, Lam Tiểu Bố không thể không đi vào. Hắn đi vào, lập tức nghe thấy tiếng răng rắc phía sau, rõ ràng ở đằng sau đã bị phong ấn lại.
Bên trong chỉ có một màu đen kịt, nhưng mà thần niệm Lam Tiểu Bố vẫn có thể quan sát được tình cảnh bên trong. KHoang thuyền này cũng không lớn, chỉ khoảng chừng 250 thước vuông. So với cái phi thuyền này mà nói, xem như là một khoang thuyền nhỏ. Xung quanh khoang thuyền đều là các loại cấm chế, trận pháp. Trừ cái đó ra, ở một vị trí trong khoang thuyền còn có một cái trận môn, bây giờ trận môn này đang bị khóa lại, thần niệm không thể dò xét được. Nhưng cấm chế và trân pháp này Lam Tiểu Bố không dùng thần niệm nhin ftrộm, đợi lát nữa hắn sẽ kiểm tra sau.
Trong khoang thuyền không lớn này, Lam Tiểu Bố nhìn thấy bên trong có tất cả mười hai người, cộng thêm hắn nữa là mười ba.
Trừ hắn ra, mười hai người còn lại đều là da bọc lấy xương, giống như đã bị người lọc đi hết thịt. Ánh mắt người nào cũng trống rỗng, tinh thần tỏ vẻ vô cùng tuỵệt vọng.
ÁNh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía một nam tử có vóc dáng nhỏ gầy, có lẽ trên người hắn còn có chút sự sống.
“Vị bằng hữu này, xin hỏi nơi này làm cái gì?” Lam Tiểu Bố cười cười ôm quyền hỏi một câu.
Nam tử có vóc người nhỏ gầy này dựa vào một góc khoang thuyền nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thương cảm.
“Ngươi không biết sao?” Nam tử nhỏ gầy này khó hiểu hỏi một câu.
Lam Tiểu Bố lắc đầu, “KHông biết, ta lạc đường ở trong Mặc Hà hư không, nhìn thấy có phi thuyền này nên muốn đến hỏi thăm một chút tin tức, kết quả thì bị đưa đến nơi này.”
Nam tử nhỏ gầy cười ha ha một tiếng, “Về sau ngươi sẽ biết.”
Lam Tiểu Bố lấy từ trong Vũ Trụ Duy Mô ra một quả Vụ Ngọc Tiên Quả đưa sang, “Cái này tặng cho ngươi.”
Nam tử nhỏ gầy nắm lấy Vụ Ngọc Tiên Quả lập tức bỏ vào miệng, lập tức thở ra một hơi, “Đồ tốt…”
Sau khi nói xong, hắn mới phản ứng được, khó hiểu vô cùng nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, “KHông đúng, sao ngươi lại có thể có loại tiên quả cấp chín này? Loại vật này không thể nào không bị tịch thu.”
Lam Tiểu Bố cảm thấy nam tử nhỏ gầy này tương đối dễ nói chuyện, dứt khoát đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, lập cấm chế rồi nhẹ giọng nói, “Ta bỏ ở trong túi áo, bọn hắn chỉ lục soát nhẫn của ta, không có thứ gì có giá trị cả.”
“Cao kiến.” Nam tử nhỏ gầy giơ ngón tay cái lên khen một câu.
Lam Tiểu Bố cười he he, “Ta tên là Lam Tiểu Bố, còn chưa thỉnh giáo bằng hữu xưng hô như thế nào?”
“Ta tên là Bàng Bất Lận, bởi vì dáng vẻ của ta tương đối béo, tất cả mọi người đều gọi ta là Bàng béo, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.” Nam tử nhỏ gầy kia nói.
Lam Tiểu Bố có chút cạn lời nhìn Bàng Bất Lận, ngươi đang khinh thường con mắt ta không tốt à? Nếu như ngươi mà gọi là béo, cả vũ trụ kia đều là mập mạp, vậy mình chẳng phải cũng là mập sao?
Bàng Bất Lận cười tự giễu, “Ta đến đây mới được hai năm, ngươi không biết hai năm qua ta đã trải qua như thế nào đâu. Nếu như không phải ta béo một chút, chỉ sợ ta đã sớm mất mạng rồi. Lam huynh…”
“Tiểu Bàn, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Bố đi.” Lam Tiểu Bố cũng vì muốn rút ngắn quan hệ với đối phương, cảm thấy nên đổi cái xưng hô trước.
Bàng Bất Lận cũng không để ý, “Ta gọi ngươi là Tiểu Bố, ngươi gọi ta là Tiểu Bàn, xem ra cũng có chút duyên phận đó. Ngươi biết phi thuyền này đi đâu không?”
“Còn muốn hỏi một chút.” Lam Tiểu Bố vội vàng nói,
“Không đúng, chuyện này ngươi phải biết chứ?” Bàng Bất Lận tỉnh ngộ ra, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, theo lý mà nói Lam Tiểu Bố phải trả lời biết, chứ không phải trả lời đã đang muốn hỏi thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận