Khí Vũ Trụ

Chương 1172 - Yến Đế Tể Tấn Trần.

Lam Tiểu Bố không nói gì, đối phương là Thần Vương, quen biết Thúc Vãng Tiêu cũng là chuyện bình thường.
“Ngươi chưa từng gặp ta?” Nam tử lại hỏi một câu.
Lam Tiểu Bố vội vàng nói, “Vãn bối kiến thức không cao, quả thật chưa từng gặp tiền bối.”
Nam tử áo xanh gật đầu, không nhanh không chậm nói, “Ta tên là Tể Tấn Trần, ngươi đã từng nghe đến cái tên này hay chưa?”
Tể Tấn Trần? Lam Tiểu Bố kinh ngạc nhìn đối phương, một lát sau mới nhanh chóng thi lễ, “Hóa ra là Yến Đế của Bất Diễn Thần Đình đang ở trước mặt, vãn bối sợ hãi.”
Giờ phút này trong lòng Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, hóa ra tin tức lúc trước mình vô tình nghe thấy là thật, Yến Đế Tể Tấn Trần thật sự không có ở lại trong rừng bia kia, mà đã về đến Bất Diễn Thần Đình.”
“Lúc trước khi chín vị Đạo Quân tiến vào rừng bia, chỉ có mình ta là quay trở về, ta trở về chắc hẳn không có người biết…” Tể Tấn Trần nói ra.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố mới phát hiện, câu nói “Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm” là một chân lý. Tể Tấn Trần quay về Thiên Dương Thần Đạo thành, nhất định đã cẩn thận từng li từng tí. Nhưng không ngờ rằng vẫn bị người ta phát hiện ra, cho dù người nhìn thấy hắn cũng không xác định đó có thật sự là hắn hay không, nhưng dù sao vẫn là bị phát hiện.
Mà vận may của hắn tương đối tốt, khi đang hỏi thăm tin tức về chín đại Đạo Quân, vậy mà trùng hợp tìm được tên tu sĩ nhìn thấy Tể Tấn Trần kia.
Nhưng mà cũng từ chuyện này hắn mới phát hiện ra một vấn đề, đó chính là lúc Tể Tấn Trần trở về, nhất định bản thân đã bị trọng thương, thậm chí có thể bị vẫn lạc bất cứ lúc nào, nếu không thì cũng sẽ không bị một tu sĩ Thiên Thần cảnh nhìn thấy mà chính hắn còn không biết. Trong tình huống này, Tể Tấn Trần còn muốn chạy về Thiên Dương Thần Đạo thành, đã nói rõ ở Thiên Dương Thần Đạo thành có thứ gì đó có thể chữa trị cho Tể Tấn Trần.
“Nếu như ta đoán không sai, ngươi chắc hẳn đã đi qua Ẩn Cung Hồ trong rừng bia kia, hơn nữa ngươi có thể tùy tiện đến Ẩn Cung Hồ trong rừng bia.”
Ẩn Cung Hồ? Đầu óc Lam Tiểu Bố lập tức xoay chuyển, sau đó hiểu ra đối phương đang nói chính là cái hồ thần linh khí trong rừng bia kia. KHông ngờ Tể Tấn Trần còn đặt cho cái hồ này một cái tên, Ẩn Cung Hồ. Dựa vào việc dưới đáy hồ có che dấu một cái cung điện, cái tên này cũng thật là chính xác.
“Vãn bối thật sự đã từng đến đó.” Lam Tiểu Bố lập tức nói
Tể Tấn Trần mỉm cười, “Ta nói không phải là đã từng đi qua, ngươi đã từng đi qua đó là chuyện đương nhiên, nếu không Dịch Đế cũng không thể nào là người đầu tiên đến Ẩn Cung Hồ. Ta nói chính là sau khi chúng ta đến Ẩn Cung Hồ, ngươi chắc hẳn đã đến chỗ kia.”
Lam Tiểu Bố biết nếu Tể Tấn Trần nói ra chuyện này, nhất định có chút manh mối, vấn đề này hắn chắc hẳn không thể che giấu được, dứt khoát thức thời mà nói, “Đúng vậy, vãn bối chẳng những đến đó, còn nhìn thấy Diễn Đế vẫn lạc ở đó.”
Tể Tấn Trần gật đầu, “Trừ Diễn Đế ra, Hòa Đế của Sùng Ngọc Thần Đình cũng vẫn lạc ở đó. Cho dù có là ta, nếu không phải vận may tương đối tốt, cũng sẽ bị vẫn lạc ở đó.”
TRong lòng Lam Tiểu Bố trở nên nặng nề, lời này của Tể Tấn Trần là có ý gì? Diễn Đế và Hòa Đế vẫn lạc, khả năng lớn là bị Dịch Đế giết chết. Nếu Tể Tấn Trần cũng suýt chút nữa bị vẫn lạc, vậy đã nói rõ hắn có thù với Dịch Đế, hắn và Dịch Đế có quan hệ không tệ, đây là đang định tìm hắn tính sổ sao?
“Lam thành chủ…”
Lam Tiểu Bố vội vàng nói, “Vãn bối không dám nhận.”
Thành chủ như hắn là tự bổ nhiệm, nếu như bất kỳ một Đạo Quân nào đó của thần giới không đồng ý, đều có thể dạy dỗ hắn.
Tể Tấn Trần mỉm cười, “Ngươi có thể loại bỏ độc âm Hoán Thần Thảo ở Đại Hoang Thần Giác, vậy thì là người có bản lĩnh lớn, cho nên thành chủ như ngươi là danh xứng với thực.”
TRong lòng Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn nghe người bên ngoài nói độc ở Đại Hoang Thần Giác là độc âm Hoán Thần Thảo. Những người khác chỉ biết ở Đại Hoang Thần Giác có một loại độc đỉnh cấp, nhưng hoàn toàn không biết đó là độc âm Hoán Thần Thảo. Tể Tấn Trần một câu đã nói ra là độc âm Hoán Thần Thảo, có thể thấy được người trước mắt này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn.
Có lợi hại hay không, chỉ cần nhìn vào chuyện chín đại Đạo Quân cùng tiến vào rừng bia, nhưng chỉ có người trước mắt này ra ngoài được là biết.
“Không dám, không dám.” Đầu óc Lam Tiểu Bố xoay chuyển nhanh chóng, trong miệng lại nói không dám.
Tể Tấn Trần không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, mà chỉ chỉ vào hố sâu cách đó không xa, giờ phút này hố sâu đã càng ngày càng lớn, mà bên cạnh có rất nhiều thần linh mạch đã rơi xuống đáy hố,
“Nơi chúng ta đang đứng chính là phong ấn lớn nhất ở thần giới này, ngươi có biết thứ bị phong ấn trong này là gì không?” Tể Tấn Trần hỏi,
Lam Tiểu Bố nói, “Vãn bối ngu dốt, không biết thứ bị phong ấn là gì.”
Tể Tấn Trần mỉm cười, “Trong này phong ấn hai thứ, một là Yểm ma…”
Nghe thấy hai từ Yểm Ma, trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống. Nếu như Tiên giới không có hắn, ít nhất thì hai tiên vực sẽ bị Yểm Ma hủy diệt. KHông ngờ đến Thần giới rồi vẫn có Yểm Ma.
Ở Thần giới này, trình độ trận pháp của hắn thấp như vậy, không có tư cách ngăn cản Yểm Ma. Hơn nữa ở thần giới thiếu thốn tài nguyên tu luyện, quy tắc mơ hồ, cho dù hắn có điên cuồng tu luyện trận đạo, cũng không thể nào có được tiến bộ quá lớn.
Yểm Ma đáng sợ như thế nào, Lam Tiểu Bố biết rõ hơn ai hết, đây là thứ đủ để hủy diệt toàn bộ vũ trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận