Khí Vũ Trụ

Chương 2671 - Người phá vỡ thế cân bằng. (2)

Hoàn mặt lạnh, không hề phản ứng với Dương Thiên. Còn Hôi Trực thì đáp lễ đơn giản, không có biểu hiện gì nhiều.
Dương Thiên dường như không để ý đến thái độ của Hoàn, nói tiếp, “Mọi người đều là vì Vũ Trụ Thụ mà đến, nhiều người thì sức lực lớn mà, chúng ta cùng nhau ra tay…”
Nhưng mà Dương Thiên còn chưa nói hết câu đã cảm thấy không đúng.
Hoàn nhìn Lam Tiểu Bố, vậy mà ôm quyền, “Lam đạo hữu, có câu gọi là không đánh không quen biết. Trước đó ta có nhiều điều không đúng, mong đạo hữu trả pháp bảo bản mệnh lại cho ta, còn chuyện bồi thường vì ta đã đắc tội, Lam đạo hữu cứ nói thẳng.”
Lúc này Dương Thiên mới nhìn thấy Lam Tiểu Bố, trước đó hắn ta hoàn toàn không để ý đến Lam Tiểu Bố, bởi vì tu vi của Lam Tiểu Bố ở chỗ này là thấp nhất, một bước đại đạo thứ bảy, hắn ta thật sự không để vào trong mắt. Bây giờ mới nhìn thấy rõ, biết được người trước mắt chính là Lam Tiểu Bố. ĐỐi với Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, hắn ta kiêng kỵ theo bản năng.
Lam Tiểu Bố nhìn Hoàn, giọng điệu thản nhiên nói, “Trước đó chẳng phải muốn ta đưa Vũ Trụ Ma và Đại Vũ Trụ Thuật, bây giờ lại muốn ta trả lại pháp bảo bản mệnh cho ngươi. Ha ha, rốt cuộc ngươi là ai thế? Mẹ ngươi có biết ngươi trâu bò như vậy không? Bây giờ ngươi cút sang một bên cho Bố gia, nếu không, đừng trách Bố gia lại dạy dỗ ngươi một trận nữa.”
Đã giao đấu với Hoàn hai lần, Lam Tiểu Bố phát hiện, Luân Hồi tuyền trên trán Hoàn đã bị đạo tắc Lục Đạo của hắn áp chế, mà tinh cầu tinh hạch của Hoàn đã bị hắn lấy đi. Nếu như Hoàn còn dám ra tay với hắn, hắn sẽ nắm lấy cơ hội mà dùng Vô Khư Tiễn khóa đối phương lại một lần nữa.
Lần thứ nhất là hắn vì tinh cầu tinh hạch, không hủy đi thân thể của Hoàn, lần thứ hai, sẽ không tốt đẹp như lần thứ nhất đâu.
Sắc mặt Hoàn vô cùng khó coi, cũng biết mình hoàn toàn bất lực. Nếu đánh nhau tiếp, hắn ta thật sự không sợ Lam Tiểu Bố, nhưng mà muốn giữ được Lam Tiểu Bố lại, vậy thì hầu như là chuyện không thể nào. Hơn nữa Lam Tiểu Bố đánh nhau với hắn ta, hoàn toàn không cần phải chạy trốn.
Hôi Trực đứng một bên nhìn thấy mà trong lòng vô cùng vui vẻ, hắn ta biết rõ, tinh cầu tinh hạch này đối với Hoàn có địa vị tương đương với Vô Khư Tiễn trong lòng hắn ta. Lúc đầu hắn ta còn lo lắng sau khi mình mất đi Vô Khư Tiễn rồi, Hoàn sẽ có thể nghiền ép hắn ta, bây giờ thì hay rồi, tinh cầu tinh hạch của Hoàn cũng bị mất, mọi người đều là lão đại lão nhị, bây giờ lại nằm trên cùng một hàng rồi.
Tinh cầu tinh hạch rất khó phục chế, bởi vì đây là sự thể hiện thương thiên hại lý của Hoàn. Vì cái tinh cầu tinh hạch này, không biết Hoàn đã niết hóa biết bao nhiêu tinh cầu, hủy đi bao nhiêu nền văn minh. Bởi vì cái Hoàn tu luyện là Đại Vũ Trụ Thuật, cho nên hủy diệt tinh cầu, niết hóa giới vực, đối với Hoàn là chuyện bình thường.
Những tinh cầu bị hủy diệt này chẳng những có thể giúp Đại Trụ đạo của Hoàn tiến bộ, mỗi một tinh cầu bị hủy diệt còn có thể rút ra một viên tinh hạch. Tinh cầu tinh hạch của Hoàn, chính là được hình thành từ vô số tinh cầu qua vô số năm tháng mà ra, cho nên giá trị còn cao hơn cả Hậu Hỗn Độn Chí Bảo.
Cũng chính vì tinh cầu tinh hạch khó có được, chính bản thân Hoàn cũng hiểu rõ mình khó có thể có được cái thứ hai, cho nên lúc này mới ăn nói khép nép muốn Lam Tiểu Bố trả lại, nhưng không ngờ lại đụng trúng tấm ván sắt.
Hoàn không tiếp tục đi tìm mất mặt nữa, trực tiếp đứng qua một bên, hắn ta đang đợi sau khi chi cắt Vũ Trụ Thụ xong thì sẽ tâm sự với Hôi Trực. Cho dù Vô Khư Tiễn của Hôi Trực đã bị Lam Tiểu Bố lấy đi, nhưng mà muốn xử lý Lam Tiểu Bố, hắn ta nhất định phải có sự giúp đỡ của Hôi Trực.
Trước đó hắn ta còn có chút khó hiểu, vì sao Vô Khư Tiễn của Hôi Trực lại ở trên người Lam Tiểu Bố. Sau khi cũng bị Lam Tiểu Bố cướp đi tinh cầu tinh hạch rồi, hắn ta biết mình không cần phải hỏi nữa, người này chính là thích cướp đồ của người khác.
Lam Tiểu Bố châm chọc Hoàn một câu rồi không để ý đến Hoàn nữa, mà đi thẳng đến trước người Dương Thiên.
“Năm đó ăn trộm Vũ Trụ đạo quả mười vân của ta, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi.” Lam Tiểu Bố cười ha ha, nhìn về phía Dương Thiên.
Nếu như ở tình huống khác, Dương Thiên sẽ không chút do dự mà xoay người rời đi, bây giờ thì hắn ta không thể đi được, bởi vì Vũ Trụ Thụ đang ở chỗ này.
Hắn ta hít một hơi thật sâu rồi ôm quyền nói, “Lam đạo hữu, lúc trước đạo quả mười vân ta cũng đã trả lại cho ngươi rồi. Ta nghĩ giữa chúng ta cũng chẳng có hiềm khích gì cả, cũng không nên nảy sinh xung đột ở chỗ này.”
Lam Tiểu Bố rất mạnh, hắn ta biết, hơn nữa hắn ta còn biết con người Lam Tiểu Bố rất âm hiểm. Lúc trước khi hắn ta và Mạc Vô Kỵ đấu pháp, gia hỏa này đã trốn ở một bên mai phục, chờ khi hắn ta rời đi thì đột ngột đánh lén hắn ta, người này vô cùng chó. Rõ ràng là thực lực không hề kém hơn hắn ta, nhưng lại trốn ở một bên mà đánh lén hắn ta.
Nếu như không cần thiết, Dương Thiên thật sự không muốn tiếp xúc với loại người này. Hơn nữa nghe giọng điệu vừa rồi của Hoàn, hình như cũng chịu thua thiệt trong tay Lam Tiểu Bố. Dương Thiên hắn ta tự nhận là vô địch trong những người cùng cấp, nhưng hắn ta biết có hai người ngoại lệ, hai người kia có cảnh giới thậm chí còn thấp hơn hắn ta một chút. Một là Mạc Vô Kỵ, còn một người nữa chính là Lam Tiểu Bố trước mắt này.
“Ngươi trả lời ta mấy vấn đề, thứ nhất, vì sao ngươi lại trở thành Đạo Tổ của Đại Hoang thế giới? Thứ hai, Đạo Tổ lúc đầu của Đại Hoang thế giới là Hồng Quân đã đi đâu rồi? Thứ ba, ngươi và Dương Mi rốt cuộc có quan hệ gì?” Lam Tiểu Bố ném ra ba vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận