Khí Vũ Trụ

Chương 1009: Thời gian giàu có của đám người nghèo khổ. (2)

Lam Tiểu Bố lại đắm chìm trong loại cảm giác tấn cấp tu vi trong lúc tu luyện này. Thần giới khác với tiên giới đó là, quy tắc thiên địa của thần giới mạnh hơn tiên giới rất nhiều, thần linh khí nơi này lại dồi dào, hắn tăng thêm một cảnh giới không cần phải tốn nhiều sức lực.
Khi Lam Tiểu Bố bắt đầu tu luyện, tất cả tu sĩ của lĩnh thứ mười đều cảm nhận được thần linh khí mà bọn hắn hấp thu đã tăng thêm một cấp độ. Người ta tu luyện thì thần linh khí càng ngày càng yếu, bọn hắn tu luyện thì thần linh khí càng ngày càng tăng.
Không có ai biết đây là do Thần Nguyên điện, đều chỉ nghĩ rằng là thần linh khí ở nơi này quá dồi dào. Trong hoàn cảnh thần linh khí dồi dào như thế nào, mỗi người đều liều mạng tu luyện.
Tại nơi này lại trở nên an tĩnh lại, không ai xông ra lãng phí thời gian.
Đúng như những gì Lam Tiểu Bố đoán, thần linh khí mà Thần Nguyên điện hấp thu thật sự quá đáng sợ. Nhưng mà bởi vì có hơn trăm người tu luyện, người bên ngoài đều nghĩ rằng đây là tình cảnh hơn trăm người hấp thu thần linh khí. Cho dù là hơn trăm tu sĩ Thiên Thần cảnh hấp thu thần linh khí cũng sẽ không lợi hại đến mức này, nhưng mà lúc này có ai để ý đến chuyện này chứ?

Trụ sở lĩnh thứ mười tại Bách Ly thần thành.
Lúc này đã bảy năm kể từ khi Lam Tiểu Bố dẫn người rời khỏi đây, hơn năm trăm người còn sót lại vẫn còn đang bị nhốt ở chỗ này.
Chỗ tốt duy nhất là, cho đến bây giờ Mông u vẫn chưa ra lệnh điều động, bọn hắn cũng không bị Mông u dẫn đi.
Một khi bị Mông u dẫn đi, kết quả sẽ như thế nào, mọi người không cần đoán cũng biết. Mông u muốn giết bọn hắn thì có rất nhiều biện pháp, hơn nữa không cần Mông u tự mình ra tay, mà sẽ dùng một cách quang minh chính đại đưa bọn hắn đi làm pháo hôi.
Cho dù Mông u không điều bọn hắn đi, nhưng mà không có ai cảm thấy dễ dàng. Chuyện này một ngày còn chưa có kết quả, bọn hắn cũng một ngày không thể an tâm.
Nơi này vốn có thần linh khí yếu kém, nếu như không thể an tâm, cũng không có ai có thể ổn định tinh thần mà tu luyện. Cho nên tất cả mọi người của lĩnh thứ mười, nhìn qua thì rất an nhàn, nhưng trên thực tế mọi người cảm thấy vô cùng giày vò.
“Lĩnh thứ mười có đó không?” Một giọng nói mệt mỏi truyền đến trong tai mỗi tu sĩ của lĩnh thứ mười đang trốn trong phòng, hầu như tất cả mọi người đều giật nảy mình. Không có người nào lập tức ra ngoài, nhưng mà thần niệm của mọi người đều tràn ra ngoài.
Quân soái? Khi mọi người nhìn thấy người đang đứng trên giáo trường của lĩnh thứ mười là ai, tất cả đều kích động vọt ra ngoài.
“Kính chào Quân soái.” Tất cả mọi người đêu không nhịn được kích động trong lòng.
“Thứ lĩnh trưởng Mạch Ngạn Hải của lĩnh thứ mười kính chào Quân soái!” Mạch Ngạn Hải là người đầu tiên đi đến trước mặt Quân Vu, kính cẩn hành lễ. Trong lòng hắn cũng có chút kích động, Quân soái trở về, vậy thì có nghĩa là bọn hắn sống rồi. Còn một chuyện nữa là Lam Tiểu Bố mất tích, vậy thì hắn rất có thể sẽ trở hành lĩnh trưởng đời thứ hai của lĩnh thứ mười.
So với lúc trước, bây giờ Quân Vu có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều.
“Thứ lĩnh trưởng?” Ánh mắt Quân Vu nhìn về phía Mạch Ngạn Hải.
Mạch Ngạn Hải vội vàng nói, “Vâng, lúc trước khi Lam lĩnh trưởng đi, đã bổ nhiệm ta làm thứ lĩnh trưởng.”
“Chuyện cụ thể như thế nào, ngươi nói một chút đi.” Giọng điệu của Quân Vu có chút lạnh.
Trong lòng Mạch Ngạn Hải nghĩ thầm, rõ ràng Quân soái vừa mới trở về Bách Ly thần thành, cho nên rất nhiều chuyện vẫn còn chưa biết rõ. Nhưng Quân soái vừa trở về, ngay cả tin tức cũng không hỏi đã đi đến thẳng nơi này, có thể thấy được hắn quan tâm đến lĩnh thứ mười này như thế nào. Nếu như hắn có thể trở thành lĩnh trưởng của lĩnh thứ mười này, tương lai muốn bước vào Thiên Thần cảnh không phải còn dễ dàng hơn sao?
Nghĩ đến đây, Mạch Ngạn Hải kính cẩn nói, “Bởi vì lúc đó quan truyền lệnh Liễu Hổ đưa đến ba nhiệm vụ cho lĩnh thứ mười chúng ta…”
Mạch Ngạn Hải nói rõ từng chi tiết mọi chuyện lúc đó, từ chuyện Mông u thông qua Liễu Hổ giao cho lĩnh thứ mười ba nhiệm vụ đến Lam Tiểu Bố đã đoán được Mông u sẽ ở bên ngoài thần thành chờ bọn hắn, đến các quyết định của Lam Tiểu Bố.
Sắc mặt Quân Vu bình tĩnh, sau khi Mạch Ngạn Hải nói xong, hắn mới hỏi, “Nói vậy thì Lam Tiểu Bố đã đoán được Mông u muốn ra tay với các ngươi, hắn mới bổ nhiệm ngươi làm thứ lĩnh trưởng, sau đó dẫn theo những người đồng ý đi theo hắn đi làm nhiệm vụ? Các ngươi không đi cùng với Lam Tiểu Bố, là vì Lam Tiểu Bố phải dùng tiểu thế giới mang các ngươi đi, cho nên trong lòng có kiêng kị sao?” Quân Vu không nói quanh co, trực tiếp nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mọi người.
Mạch Ngạn Hải chỉ có thể nói, “Đúng vậy, nhưng mà ta cảm thấy nếu như Quân soái chưa trở về, nơi đây lại là trụ sở của Bách Ly quân, ở lại đây mới là chuyện nên làm.”
Ánh mắt Quân Vu đảo qua người Mạch Ngạn Hải, trong mắt lóe lên tia thất vọng.
Hắn vì sao vừa về đã đến ngay lĩnh thứ mười? Không phải vì hơn sáu trăm tân binh ở lĩnh thứ mười, mà là vì Lam Tiểu Bố.
Thực lực của Lam Tiểu Bố chỉ mới là tiên đế sơ kỳ, lúc trước trổ hết tài năng ở trong đám người này. Mặc dù hắn không tiếp xúc nhiều với Lam Tiểu Bố, nhưng mà có thể mơ hồ cảm nhận được trong tương lai thành tựu của Lam Tiểu Bố nhất định sẽ không tầm thường. Chuyện này không chỉ là vì biểu hiện của Lam Tiểu Bố lúc trước, mà còn có đạo vận quanh người Lam Tiểu Bố khiến hắn cảm nhận được công pháp Lam Tiểu Bố tuy luyện không hề tầm thường.
Hắn chuẩn bị sau khi về Bách Ly thần thành rồi, sẽ thắp đèn tâm sự cùng với Lam Tiểu Bố một chuyến, sau đó trọng điểm bồi dưỡng Lam Tiểu Bố. Không ngờ mình còn chưa về đến Bách Ly thần thành đã bị Mông u tính toán, bị điều đi giữa đường.
Ý nghĩ của Mạch Ngạn Hải hắn cũng nhìn ra, trình độ như Mạch Ngạn Hải, muốn làm lĩnh trưởng của Bách Ly quân hắn, còn kém xa lắm. Cho rằng hắn tùy tiện cho Lam Tiểu Bố làm lĩnh trưởng cho nên cảm thấy làm lĩnh trưởng của Bách Ly quân rất dễ dàng sao? Ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận