Khí Vũ Trụ

Chương 889: Cự Côn. (2)

Cự Côn thù hận nhìn chằm chằm vị trí của Lam Tiểu Bố, nếu như không phải tên sâu kiến Lam Tiểu Bố này muốn giết truyền nhân thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, vậy thì nó cũng không cần xuất hiện. Nếu không xuất hiện, vậy thì cũng không bị quy tắc thiên địa đè ép, sau đó không thể không rời khỏi tiên giới.
Nếu như nó còn chưa hoàn thành nhiệm vụ lượng kiếp ở tiên giới đã trở lại thần giới, có khi nào sẽ bị chủ nhân lột da không?
Cự Côn giật mình, cho dù chủ nhân có lột da nó hay không, nó nhất định phải trốn trước, mạng nhỏ là quan trọng nhất.
Mặc dù Lam Tiểu Bố bị Giảo Sát Cự Lãng Cầu của Cự Côn đè ép, nhưng vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo, hắn là tu sĩ luyện thể, so với đông đảo tu sĩ ở đây, hắn càng có ưu thế sinh tồn trong Giảo Sát Cự Lãng Cầu này. Khi Cự Côn bị quy tắc thiên địa đè ép, thậm chí hắn còn có thể xé rách phong cấm của Giảo Sát Cự Lãng Cầu này.
Giờ phút này thân thể của Cự Côn chẳng những liên tục bắn ra máu tươi, hơn nữa còn đang gào thét, Giảo Sát Cự Lãng Cầu mà nó thi triển cũng không có ngoại lực duy trì, Lam Tiểu Bố đã hiểu ra chuyện gì.
Không phải hắn hiểu biết nhiều hơn người khác, mà là vì hắn đã từng gặp chuyện này rồi. Lúc trước Triệu Công Minh cũng vì tu vi quá mạnh, sau khi thi triển thần thông, bị quy tắc thiên địa cuốn đi. Con Cự Côn trước mắt này đến Côn Khư Hải như thế nào hắn không biết, nhưng Lam Tiểu Bố biết con Cự Côn này nhất định đang bị quy tắc thiên địa nghiền ép, sẽ phải xé rách hư không rời đi.
Lam Tiểu Bố không chút do dự đánh một kích ra, Giảo Sát Cự Lãng Cầu của Cự Côn bị một kích này của Lam Tiểu Bố xé rách. Nước biển đỏ như máu tản ra, giờ phút này không còn mấy người còn sống, đến Lượng Liên Phong của Lượng gia cũng bị nghiền chết, đừng nói là người khác.
“Sâu kiến…” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố thoát ra khỏi thần thông Giảo Sát Cự Lãng Cầu của mình, Cự Côn giận dữ, nhưng nó chỉ có thể trơ mắt nhìn, giờ phút này mà Lam Tiểu Bố muốn chạy trốn, nó cũng chẳng có cách nào cả. Sự đè ép kinh khủng của quy tắc thiên địa, nó đã không thể chịu đựng nổi.
Khiến Cự Côn bất ngờ là, Lam Tiểu Bố hoàn toàn không chạy trốn, Thất âm Kích trong tay cuốn theo từng âm thanh sát phạt đánh về phía Lượng Cô Tài.
Cự Côn giận dữ, nó cảm thấy mình bị nhục nhã, lại càng điên cuồng chống cự lại sự đè ép và xé rách của quy tắc thiên địa, nó muốn bắt Lam Tiểu Bố lại.
Đáng tiếc là nó đã đánh giá thực lực của mình quá cao, chống cự lại sự nghiền ép đáng sợ của quy tắc thiên địa, mà nó lại muốn ra tay với Lam Tiểu Bố, chẳng khác nào người si nói mộng.
Cự kích của Lam Tiểu Bố hoàn toàn bao phủ Lượng Cô Tài trong tay Cự Côn, Lượng Cô Tài tuyệt vọng nhing Cự Côn, hắn hi vọng Cự Côn có thể ra tay cứu hắn một lần nữa.
“Sâu kiến, chẳng lẽ ngươi không biết sau khi ta xé rách hư không rồi, hắn cũng sẽ chết chắc hay sao?” Cự Côn không thể nào làm được gì, gầm thét với Lam Tiểu Bố.
Nó nói chính là sự thật, với thực lực của nó một khi bị quy tắc thiên địa cuốn đi, bất cứ sinh mạng nào đang nằm trong tay nó đều sẽ hóa thành bột mịn. Nói cách khác, cho dù Lam Tiểu Bố không ra tay thì Lượng Cô Tài cũng không thể nào sống được.
Trước đó nó không biết làm thế nào để chống cự lại quy tắc thiên địa, muốn đưa Lượng Cô Tài ra xa xa, bảo vệ một mạng của Lượng Cô Tài. Sau khi Lam Tiểu Bố phá vỡ Giảo Sát Cự Lãng Cầu của nó, nó lại muốn giết chết Lam Tiểu Bố trước.
Mãi đến khi Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố đánh về phía Lượng Cô Tài, Cự Côn mới phát hiện ý nghĩ của mình viễn vông đến mức nào.
“Phốc!” Rõ ràng là được Cự Côn nắm trong tay, nhưng Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố vẫn có thể xé rách Lượng Cô Tài thành bã vụn, ngay cả cầu cứu Lượng Cô Tài cũng không thể nói được.
Giết Lượng Cô Tài xong, lúc này Lam Tiểu Bố mới ngừng lại nhìn chằm chằm Cự Côn nói, “Bố gia ngươi biết, nhưng Bố gia muốn tự tay giết chết tên rác rưởi này đó, ngươi có thể làm được gì? Sau khi trở về thần giới, ngươi lo rửa sạch cổ mà chờ đi, chờ Bổ gia ngươi băm ngươi cho Cổ Đạo ăn.”
“Ngươi đáng chết…” Cự Côn nói xong ba chữ này, thân thể xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh, toàn bộ thân thể tựa như sắp nổ tung, máu tươi bắn ra.
KHiến nó càng tức giận hơn là, tay Lam Tiểu Bố cuốn một cái, thu thập máu của nó, cất vào trong bình ngọc, còn từ từ nói, “Cầm lấy bán kiếm mấy đồng tiền rách sử dụng.”
“Phốc!” Cự Côn phun một ngụm máu, lần này là bị chọc tức. Nhưng nó cũng không dám thả lỏng chút nào, bị một cơn lốc xoáy cuôn vào trong hư không rồi biến mất.
Oanh! Dường như ngay khi Cự Côn biến mất, Côn Khư Hải dưới chân Lam Tiểu Bố đột nhiên dâng trào sóng dung nham lớn kinh khủng. Lam Tiểu Bố điên cuồng độn đi, một khắc sau hắn phát hiện ra toàn bộ vùng không gian này đã bị phong tỏa lại, đừng nói là đi, ngay cả di chuyển cũng vô cùng gian nan.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng vọt vào trong Vũ Trụ Duy Mô, nơi mà hắn đứng lúc trước dã bùng cháy lên, bao trùm cả vùng này lại. Mấy tên tiên đế may mắn còn sống sót khi Lam Tiểu Bố phá vỡ Giảo Sát Cự Lãng Cầu của Cự Côn, cũng không thể nào trốn thoát được, đều bị chìm trong dung nham đáng sợ này, hóa thành hư vô.
Đứng trong Vũ Trụ Duy Mô, thần niệm Lam Tiểu Bố thẩm thấu ra ngoài, thần niệm vừa tiếp xúc với dung nham này đã lập tức bị đốt sạch.
Loại hỏa diễm đáng sợ trong dung nham này có ấn chứa hơi thở quy tắc tử vong, thật giống như tất cả thứ gì chỉ cần chìm vào trong đó, đều sẽ bị xé vụn.
Lam Tiểu Bố nhớ đến một loại hỏa diễm, Nghiệp Hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận