Khí Vũ Trụ

Chương 194

Lưu Mân há hốc mồm, thành chủ tới Thiên Vân môn làm chưởng môn sao? Mặc dù Thiên Vân môn chỉ là một tiên môn hai sao, nhưng có gì khác so với tiên môn một sao chứ? Tới một tiên môn như vậy là chưởng môn thì sao có thể tự do tự tại như lúc nào thành chủ thành Mưu Bắc được?
“Mọi chuyện đã quyết rồi, ngươi cũng nên cố gắng hơn một chút, có linh thạch trong tay còn sợ không tìm được hộ vệ sao?” Lam Tiểu Bố đành bất đắc dĩ an ủi Lưu Mân.
Lúc hắn tới thành Mưu Bắc chưa từng có suy nghĩ ở lại vị trí thành chủ lâu.
Cổ Đạo vội vàng chạy vào, thấy Lam Tiểu Bố vẫn ở đây, nó thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lắc đuôi theo bản năng.
Đây là lần đầu tiên Phiến Thiên Nguyệt nhìn thấy Cổ Đạo, vì thế kinh ngạc không thôi. Đây chắc chắn là yêu thú, hơn nữa còn là chủng loại không bình thường nữa.
Lam Tiểu Bố tát một cái lên đầu Cổ Đạo: “Dạo gần đây không chịu chăm chỉ tu luyện, nếu cứ tiếp tục như thế thì chẳng mấy mà thành chó thật đâu.”
Cổ Đạo cảm thấy đầu chó đau nhói, trong lòng nó vẫn đang nghĩ tới lời của tên thầy bói dởm kia, tên đáng ghét kia bói cũng chính xác thật. Ngay cả một con chó… Không đúng, ngay cả một con chó sói như nó cũng có thể bói chính xác.
Sau khi phân phó mọi chuyện xong, Lam Tiểu Bố dẫn Cổ Đạo và Phiến Thiên Nguyệt rời đi. Lam Tiểu Bố đã đồng ý vẫn sẽ làm thành chủ thành Mưu Bắc, chỉ là tạm thời rời đi vì có việc bận, nếu tương lai có chuyện gì xảy ra vẫn có thể xin thành chủ quay về tiếp viện.
Về sau thì do tài nguyên linh khí thiên địa của địa cầu quá thiếu thốn nên sau Hồng Vân môn, các đại môn phái tu tiên khác cũng rời khỏi địa cầu bay vào trong tinh không bao la. Và vũ trụ này dần dần hình thành nên một nền văn minh mới, đó là văn minh Tu Tiên. Văn minh Tu Tiên và văn minh khoa học kỹ thuật ở trong vũ trụ phát triển cực kì nhanh chóng.
Do nguồn tài nguyên vô cùng quan trọng đối với hai nền văn minh, hơn nữa nó cũng là biểu tượng trọng yếu trong việc phát triển của cả hai nên văn minh. Nên cả hai nền văn minh đã chiến đấu gay gắt. Mà nền văn minh Tu Tiên đã thẳng tay dạy cho nền văn minh khoa học kỹ thuật một bài học đắt giá, đánh bay nền văn minh khoa học kỹ thuật tụt lùi đi mấy thời đại, nhưng cuối cùng lại vì tài nguyên tu luyện khan hiếm mà rời khỏi tinh hà của nền văn minh khoa học kỹ thuật. Họ vượt qua vách ngăn vũ trụ để tiến tới Nguyên Châu.
Ừm, còn vách ngăn vũ trụ tại sao lại có thì hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ ra. Nói nó là một trận pháp cực lớn của vũ trụ thì vẫn chỉ là trong suy đoán của hắn mà thôi.
Những chuyện này hắn không hỏi Phiến Thiên Nguyệt, mà hắn khẳng định người này cũng chẳng thể biết được.
“Có phải là vì Hồng Vân lão tổ bị Côn Bằng và Minh Hà giết chết… A, là hai người họ làm hại hay không?” Lam Tiểu Bố hơi xấu hổ vì nói chuyện không cẩn thận.
Phiến Thiên Nguyệt lắc đầu nói: “Chuyện này ta không biết.”
Lam Tiểu Bố từng nhìn thấy Hồng Vân ra sân ở trên bảng Phong Thần, người này là đệ tử ký danh của Hồng Quân lão tổ, sau khi bị ám toán liền chuyển thế thành Vân Trung Tử.
Loại chuyện như chuyển thế này Lam Tiểu Bố tin tưởng hoàn toàn, vì ngay cả hắn cũng trùng sinh sống lại. Nhưng chuyện Hồng Vân chuyển thế thành Vân Trung Tử thì Lam Tiểu Bố vẫn ôm chút nghi ngờ. Không phải cái gì cũng tương tự được, nhưng quan trọng là tính cách của hai người này khác biệt rất lớn.
Lam Tiểu Bố không hỏi thêm, từ cách trả lời của cô ta cũng biết, những vấn đề mà hắn không biết thì Phiến Thiên Nguyệt cũng sẽ không biết.
“Thiên Nguyệt tiên tử, ngươi tới tìm ta vì chuyện gì thì cứ việc nói thẳng.” Hiện Lam Tiểu Bố đang khổ não vì công pháp tu luyện, mấy chuyện bát quái kiểu này thì hắn không hứng thú cho lắm.
Phiến Thiên Nguyệt lại đứng lên khom người nói với Lam Tiểu Bố: “Lam thành chủ, ta đại diện cho Thiên Vân môn muốn mời ngươi tới tiên môn của chúng ta làm chưởng môn, cho nên, cho nên…”
Phiên Thiên Nguyệt nói tới đây thì lúng túng, mời người ta tới làm chưởng môn mà chỉ phái đệ tử của mình tới, vừa không phô trương lại không có lễ vật. Càng nhìn càng giống mời Lam Tiểu Bố về tông môn là bảo an miễn phí chứ không phải là làm chưởng môn.
Lam Tiểu Bố kinh ngạc nhìn Phiến Thiên Nguyệt, hắn chỉ nghĩ cô ta tới đây để cảm ơn hắn chuyện lần trước mà thôi, thật không ngờ lại có một cái hố to đang chờ hắn ở phía trước như vậy.
Nhưng Lam Tiểu Bố chỉ kinh ngạc một hồi liền không chút do dự nói: “Thật xin lỗi, ta không thể làm chưởng môn của các ngươi được. Năng lực của ta có hạn, không thể đảm đương nổi các chức chưởng môn của Thiên Vân môn có lai lịch lớn như vậy.”
Nếu là trước kia thì hắn nhất định sẽ rất kích động, Thiên Vân môn mà, chỉ cần tới đó thì hắn sẽ không cần phải lo lắng chuyện tìm công pháp tu tiên nữa.
Nhưng bây giờ hắn có Thất âm, hơn nữa cũng biết rõ Kim Ô quyết không còn thích hợp để hắn tu luyện nữa, thậm chí Kim Ô quyết của Thiên Vân môn còn không bằng Kim Ô quyết của hắn nữa, bây giờ hắn tới tiên môn hai sao làm gì? Cho dù có phải đi thì cũng phải tìm một tiên môn năm sao mới đúng, làm đệ tử của người khác không phải càng được ưa chuộng hơn sao?
“Ah…” Hiển nhiên Phiến Thiên Nguyệt không phải là người có tài thuyết phục, Lam Tiểu Bố thẳng thắn từ chối khiến cô ta không kịp đề phòng, sắc mặt đỏ bừng cúi thấp đầu xuống, dứt khoát không nói được gì.
Lam Tiểu Bố thở dài, dang định chủ động khuyên nhủ thì đột nhiên Phiến Thiên Nguyệt ngẩng đầu lên nói: “Lam đại ca, ta nghe sư phụ của ta nói rằng, mặc dù thành Mưu Bắc là một nơi tốt, nhưng nơi này cùng lắm chỉ là nơi tu luyện tốt cho những người tu tiên nằm ở tầng chót mà thôi. Nếu cứ ở nơi này mà ung dung tu luyện thì tuyệt đối không thể tiến thêm một bước được. Con đường tu tiên rất rộng lớn, cần phải có vô số cơ duyên và vận may nữa. Nếu không e rằng cả đời sẽ phải dừng chân ở giai đoạn Thành Đan.”
Hàm ý là con đường tu tiên không thể cầu cuộc sống thoải mái được.
Lam Tiểu Bố thầm nói, ta còn cần ngươi nói sao? Thành Mưu Bắc thực sự không thể giúp hắn tiến thêm một bước trên con đường tu uyện, nhưng nơi này ít nhất cũng khiến hắn góp nhặt được rất nhiều công pháp và tài nguyên tu luyện, ít nhất hắn cũng thấy được hy vọng. Nếu tới Thiên Vân môn, không nói tới kiểu gì hắn cũng không có được bất kì tài nguyên tu luyện nào, mà hắn còn phải bôn ba vài chuyện lặt vặt trong tông môn nữa, đó không phải lý tưởng của hắn khi hắn tới nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận