Khí Vũ Trụ

Chương 1097 - Lại giết thần quân. (2)

Đầu tiên là để lộ ngọc phù, cộng thêm có người ra tay trước, căn cứ vào động tĩnh lúc đó thì không phải chỉ có một người ra tay. Lúc này, mấy tên tu sĩ thiên thần cảnh đều lao đến. Bọn hắn không có thần niệm, nhưng mà không có thần niệm cũng có thể dựa vào thần nguyên mà đánh pháp bảo của mình đến.
Tỉnh Tử Tự lúc trước bị đuổi giết cũng không chút do dự quay lại, cũng dựa vào thần nguyên đánh pháp bảo của mình ra.
Lam Tiểu Bố sao có thể bỏ qua cơ hội này, hắn biết rõ mọi người mặc dù đều đến công kích tên thần quân này, đó là bởi vì phần lớn mọi người đều tùy tiện công kích mấy lần, thử vận may. Nếu như không thể tăng lực công kích đối với thần quân này, một khi đối phương có năng lực phản kích, vậy thì tất cả mọi người sẽ giải tán ngay lập tức.
Ở nơi này vây công một tên thần quân là thích hợp nhất, bởi vì thần quân kia không thê dùng thần niệm. Một thần quân không thể dùng thần niệm, vậy thì thực lực không bằng một phần mười lúc bình thường. Lam Tiểu Bố lấy một đống thần phù ra công kích, cộng thêm thần phù công kích cấp ba của tu sĩ khác, khiến thần quân không thể dùng thần niệm trong khoảng thời gian ngắn không thể nào phân tâm mà phản công.
Lam Tiểu Bố lại cầm một nắm thần phù công kích ném ra, đồng thời lấy một thanh trường thương, cuốn theo một mảnh thương mang nện xuống. Cái này vẫn chưa tính là gì, hắn còn bắt đầu khắc họa trận văn khốn sát. KHông có cơ hội thì thôi, đã có cơ hội, không xử lý được tên thần quân này, hắn xem như sống uổng rồi.
Giờ phút này tên thần quân kia vừa kinh vừa sợ, hắn không ngờ bọn thiên thần cảnh sâu kiến này cũng dám nổi lên tâm tư công kích hắn. Hắn biết có hai người len lén theo dỡi hắn, nhưng mà hắn cũng không động đến. Sở dĩ không động đến, không phải là do hắn cho rằng mình không thể giết được người theo dõi hắn, mà là trong lòng hắn định bắt lấy gia hỏa theo dõi hắn để sưu hồn.
Ở chỗ này hắn không thể vận dụng được thần niệm, hai tên gia hỏa theo dõi hắn này lại có thể vận dụng thần niệm, điều này Hỗ Kỳ hắn sao có thể bỏ lỡ được? Bây giờ thì hay rồi, hắn còn chưa ra tay, hai tên sâu kiến này đã ra tay với hắn trước. Chuyện này còn chưa tính, còn kêu gọi càng nhiều người ra tay với hắn.
Hỗ Kỳ nghĩ không sai, người đến ra tay với hắn thật sự càng ngày càng nhiều. Tất cả mọi người không thể dùng thần niệm, dù sao đến đây đều là dùng thần nguyên đánh ra pháp bảo. Mỗi người đều đứng xa xa, dù sao thì chỉ cần Hỗ Kỳ phản công, tất cả mọi người sẽ chạy trốn hết. Ở nơi không thể dùng được thần niệm thế này, ngươi có thể đuổi theo được mấy người?
Thời điểm ban đầu, Hỗ Kỳ còn có thể ứng phó. Nhưng sau đó, hắn ứng phó càng lúc càng khó khăn. Lúc này Hỗ Kỳ mới bắt đầu kinh hoảng. Hắn phát hiện thứ ngăn cản hắn rời đi không chỉ những thần phù công kích cấp thấp kia, mà còn là một loại Khốn Sát Thần Trận mà hắn không thể cảm nhận được.
Chỉ vừa mới suy chuyển suy nghĩ, Hỗ Kỳ đã hiểu ra có chuyện gì, đây là Khốn Sát Thần Trận dùng trận văn hư không bố trí.
Trong lòng hoảng hối, công kích phải gánh chịu trên người ngày càng nhiều. Một thanh trường đao bổ lên mi tâm của hắn, khi Hỗ Kỳ ngăn cản thanh trường đao này, trong nháy mắt đó, một đạo thương mang đâm xuyên qua thắt lưng hắn.
Hỗ Kỳ hiểu rất rõ, trường thương này chính là tên sâu kiến luôn theo dõi hắn đánh ra.
Nếu như lúc này có thần niệm, cho dù có bị thương nặng hơn nữa, hắn cũng liều mạng chịu đựng để bắt sâu kiến nho nhỏ này rút hồn luyện phách cho bằng được.
Thắt lưng bị trường thương xuyên qua, thần nguyên bị ngưng trệ. Thế nhưng công kích đối với hắn chẳng những không giảm bớt mà càng ngày càng nhiều hơn.
Tên tu sĩ thiên thần cảnh lấy thần phù cấp ba kia ra tựa như có thâm thù đại hận với hắn vậy, liên tục gọi người bên cạnh đến công kích hắn. Theo lời tu sĩ thiên thần cảnh kia nói, nếu như không giết hắn, vậy hắn sẽ giết sạch những tu sĩ thiên thần cảnh ở đây.
Khi một đạo băng kiếm xuyên qua ngực hắn, ánh mắt Hỗ Kỳ lóe lên tia tuyệt vọng, hắn biết mình xong đời rồi. Cho dù thứ ngăn cản hắn là một Hư Không Khốn Sát Thần Trận cấp thấp, nhưng cái hư Không Khốn Sát Thần Trận này lại khiến hắn không thể đi nổi.
“Tiểu tử, nhớ kỹ người giết ngươi chính là Tiểu bố gia gia nhà ngươi, kiếp sau nhớ đừng nên đối nghịch với Tiểu Bố gia gia của ngươi. Được rồi, ngươi cũng chẳng có kiếp sau đâu.” Lam Tiểu Bố truyền âm cho Hỗ Kỳ, khiến y gần như điền cuồng.
Tiểu Bố cái rắm…
Không đúng, Tiểu Bố, chẳng lẽ chính là Lam Tiểu Bố mà hắn muốn giết?
Một đạo Thần Hồn Thứ đánh vào tử phù của hắn, Hỗ Kỳ không thể nào suy nghĩ được thêm gì nữa, khi hắn cảm thấy thức hải sắp sụp đổ, Thất âm Kích đánh lên đầu hắn. Thực lực của hắn mạnh hơn Lam Tiểu Bố, nhưng đầu vẫn không thể nào ngăn cảnh Thất âm Kích đánh giết.
Một đám sương máu nổ tung, thần hồn Hỗ Kỳ câu diệt.
KHi Hỗ Kỳ bị giết, chiếc nhẫn của hắn và mười mấy mảnh ngọc phù xung quanh lập tức bị một đám tu sĩ thiên thần cảnh tranh đoạt. Lam Tiểu Bố không chen vào đoạt, hắn không chút do dự lui ra sau.
Xử lý xong Hỗ Kỳ, vậy ngọc phù thứ 26 đối với hắn là đủ rồi.
Tỉnh Tử Tự rõ ràng cũng rất khôn khéo, sau khi xử lý xong Hỗ Kỳ, hắn cũng nhanh chóng rút đi. Ở lại đó, chính là đại loạn chiến.
Lam Tiểu Bố không có tâm trạng tiếp tục tìm kiếm ngọc phù nữa, hắn đi thẳng đến chỗ cái giếng kia, ở đây hắn có khóa một mảnh ngọc phù.
Lam Tiểu Bố đã quyết định, chỉ cầm một mảnh ngọc phù thôi, sẽ không bố trí Không Gian Thần TRận gì nữa. Hắn sẽ thử một phen, nếu như không có mảnh ngọc phù nào cao hơn số 26, vậy hắn sẽ lấy mảnh ngọc phù 26 kia.
Bỏ đi thần trận hư không, Lam Tiểu Bố lập tức cầm lấy mảnh ngọc phù kia.
Hạng thứ hai? Trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng vui mừng, nếu như sớm biết đây là mảnh ngọc phù hạng 2, vậy thì hắn hoàn toàn không cần phải tìm thêm mảnh ngọc phù nào nữa.
Có mảnh ngọc phù hạng hai này, Lam Tiểu Bố chắc chắn mình có thể lấy được hạng nhất, cần gì phải tìm cách khác nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận