Khí Vũ Trụ

Chương 1120 - Sát lục tu sĩ.

Mục Đồng Châu vội vàng nói, “Lời ta cần nói cũng đã nói xong rồi, ta phải nhanh chóng đi thôi.”
Nói xong Mục Đồng Châu định đứng lên.
Lam Tiểu Bố xua tay ngăn lại, “Mục Đồng Châu, bây giờ ngươi không đi được đâu, ta có thể khẳng định, không bao lâu nữa, sẽ có người chú ý đến ngươi. Cho dù ngươi có dịch hình như thế nào thì cũng như vậy thôi. Nếu làm như vậy thì ngươi lại càng nguy hiểm hơn.”
Mục Đồng Châu ngẩn ngơ, lúc đang định nói chuyện, một tên nam tử kết sát lục kế, ánh mắt nham hiểm chạy đến bàn bên cạnh Lam Tiểu Bố.
Tu sĩ sát lục kế là loại búi tóc mà cực ít người búi, tu sĩ kết loại búi tóc này trên cơ bản đều là hạng người có thực lực cường hãn. Đây là đang nói cho người khác biết, hắn lấy giết chóc làm đạo, cho nên giết người cũng dễ dàng đơn giản như tu luyện. Đương nhiên, loại tu sĩ này cực ít, rất nhiều người đều vừa xuất hiện đã bị người khác giết. Bọn hắn thích giết chóc, mà đồng dạng cũng có rất nhiều người thích giết loại tu sĩ này.
Loại tu sĩ này có một đặc điểm, một khi trưởng thành, chính là nhân vật không ai dám trêu chọc đến, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
“Ngươi là giác chủ Lam Tiểu Bố của Đại Hoang Thần Giác?” Nam tu này ngừng lại, nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố hỏi.
Lam Tiểu Bố âm thầm cảnh giác, nhưng hắn cũng biết với cảnh giới của mình thì cũng chẳng thể làm nên chuyện gì, đối mặt với một thần quân, cho dù hắn có là tục thần cảnh tầng ba, cũng không có sức chống cự. Thật sự là hắn từng giết thần quân, nhưng đó không phải là thực lực của chính hắn, mà là dựa vào địa hình của cuộc tuyển chọn mà thôi.
“Ngươi là người phương nào?” Lam Tiểu Bố bình tĩnh hỏi lại một câu.
Nam tử này mặc dù kết sát lục kế, nhưng trên người hình như không có chút hơi thở sát phạt nào, nhưng Lam Tiểu Bố càng ngày càng cảm nhận được hắn đang gặp nguy hiểm. Nhưng hết lần này đến lần khác thực lực của hắn lại khiến hắn không thể làm gì được, bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng trên người Niệm.
“Sát Lục sứ Sư Trường Không của Thần Vân Tiên Trì.” Sau khi nam tu trả lời một câu, lại không động đậy gì cả, ngược lại là nói, “Ngươi đi với ta đến Thần Vân Tiên Trì một chuyến.”
“Cút.” Lam Tiểu Bố lạnh lùng quát một tiếng.
Sắc mặt Sư Trường Không vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ chậm rãi vươn tay ra bắt lấy Lam Tiểu Bố. Đối với một tu sĩ sát lục mà nói, bất kỳ vũ nhục gì, bọn hắn cũng sẽ không để ý. Điều bọn hắn cần phải làm chính là giết đối thủ, sau đó tìm kiếm đối tượng giết chóc tiếp theo.
Lam Tiểu Bố lập tức cảm nhận được không gian xung quanh nhất thời ngưng đọng lại, biết rõ đối phương đang muốn bắt hắn, hắn lại không thể nào động đậy được. So với thần quân khác, tên Sư Trường Không này mới khiến Lam Tiểu Bố thấy được thế nào mới là thần quân.
Niệm đột nhiên đứng lên, vươn một bàn tay ra vỗ một cái.
Không gian đang khóa chặt Lam Tiểu Bố đột nhiên vỡ vụn, ngay lúc này, Lam Tiểu Bố khôi phục lại được sự tự do.
“Đùng!” Trong không gian tựa như có thứ gì đó nổ tung, sắc mặt Sư Trường Không thay đổi trong nháy mắt, một khắc sau hắn cảm thấy không gian mình đang đứng giống như không gian mà hắn muốn khống chế lúc trước, hắn cũng không thể nào động đậy được ở trong không gian này.
Đây tuyệt đối không phải là thần quân cảnh.
Đùng! Lại một tiếng vang thanh thúy, Sư Trường Không cảm thấy cả người mình bị đánh bay ra ngoài, cả người lơ lửng trên không trung, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chỉ là vẻ mặt này chỉ tồn tại được chưa đến một giây, cả người hắn đã nổ tung thành một đám sương máu trên không trung.
Giọng nói của Niệm lúc này mới truyền đến, tựa như đang nói chuyện phiếm, “Tiểu Bố, nhớ kỹ lần sau khi đối mặt với tu sĩ sát lục, không cần nói nhảm quá nhiều, trực tiếp giết chết là được.”
Cho đến giờ phút này, toàn bộ người trong tức lâu mới kịp phản ứng lại, ai ai cũng hoảng sợ nhìn về phía bên này, trong lúc nhất thời không có ai dám rời đi.
Lam Tiểu Bố đứng lên, “Niệm huynh, Mục Đồng Châu, chúng ta đi thôi.”
Hắn biết tu vi của Niệm sẽ không quá thấp, nhưng cũng không ngờ thực lực của Niệm lại mạnh mẽ đến như vậy. Nếu như Sư Trường Không là thần quân hậu kỳ, vậy thì Niệm nhất định là cảnh giới thế giới thần đỉnh phong. Đồng thời Lam Tiểu Bố cũng nhớ kỹ lời Niệm nói, khi gặp tu sĩ sát lục, không cần nói nhảm quá nhiều, nếu có năng lực thì trực tiếp giết chết đối phương, không có năng lực, vậy thì phải nghĩ cách bỏ chạy rồi tính tiếp.
Mãi đến khi ba người Lam Tiểu Bố rời khỏi tức lâu, bên trong tức lâu mới có người thở ra một hơi khiếp sợ nói, “Vừa rồi chính là Sát Lục sứ Sư Trường Không của Thần Vân Tiên Trì, người kia thật là lợi hại, chỉ một bàn tay thôi đã có thể giết được Sư Trường Không. Đó là Sư Trường Không đấy, nghe nói có một thế giới thần chỉ vì khinh thường nhìn liếc qua sát lục kế của Sư Trường Không một cái, đã bị Sư Trường Không giết chết. Người này chỉ dùng một bàn đay đã giết chết Sư Trường Không, tuyệt đối là cường giả đã gần với thần vương rồi.”
Luân Hồi Oa giờ phút này đã sớm rời xa Vọng Sương Mạc Hải, Mục Đồng Châu bị hù một trận vẫn không dám nói chuyện. Thực lực của Niệm thật sự quá mạnh, mạnh đến mức nàng không dám suy nghĩ gì cả.
“Mục Đồng Châu, ngươi có biết Ngu Xúc và Liễu Ly đi đâu không?” Giọng nói của Lam Tiểu Bố cắt ngang sự sợ hãi của Mục Đồng Châu.
Mục Đồng Châu tỉnh táo lại, lúc này mới cẩn thận nói, “Ta không biết, nhưng thần giới cũng chỉ có vài nơi có thể chạy trốn, ta nghĩ...”
Suy nghĩ kỹ một hồi, Mục Đồng Châu cũng không nghĩ ra được nguyên do.
Bạn cần đăng nhập để bình luận