Khí Vũ Trụ

Chương 1208 - Vận may.

Lam Tiểu Bố nhìn một chút, đạo quang này hình như lơ lửng trên không trung, lại tựa như có một nửa thẩm thấu xuống dưới đất. Nơi đạo quang và mặt đất tiếp xúc vô cùng mơ hồ, cho dù hắn có dùng thần niệm cũng không thể thấy rõ.
Có lẽ do tu vi của mình quá thấp, Lam Tiểu Bố nghĩ như vậy, lại cẩn thận đến gần đạo quang.
Đạo quang là thứ mà Thánh Nhân mới có thể kích phát được, Lam Tiểu Bố không đi hỏi bọn người Niệm, cho dù có hỏi, có lẽ cũng không thể hỏi được.
Đi đến gần đạo quang, Lam Tiểu Bố tìm một nơi ngồi xuống, dù sao thì nơi này cũng không có ai đến gần được, hắn ngồi ở đây cũng sẽ không có người phát hiện.
Vũ Trụ Duy Mô chỉ tạo dựng được con đường đi đến gần đạo quang, còn về mô hình của đạo quang, bây giờ vẫn còn chưa tạo dựng ra được. Cho nên bây giờ Lam Tiểu Bố vẫn không thể nào ngăn cản đạo quang này hấp thu vận may của Bất Thanh Thần giới, càng không thể hấp thu vận may thánh đạo trong đạo quang này.
Ở bên cạnh đạo quang, Lam Tiểu Bố lại bố trí ra một cái Ẩn Nặc Thần Trận, sau đó lấy trận bàn Thời Gian ra, để Vũ Trụ Duy Mô tiếp tục tạo dựng mô hình kết cấu của đạo quang bên trong trận bàn Thời Gian, chính hắn cũng dự định nghiên cứu xem đạo quang này rốt cuộc là thứ gì.
Thần niệm không thể nào nắm bắt được đạo quang, mắt thường cũng nhìn không rõ lắm, Lam Tiểu Bố cẩn thận dùng tay phải chạm đến đạo quang.
Lam Tiểu Bố cũng không biết rõ, chủ nhân đạo quang này có phải đang khống chế đạo quang hấp thụ vận may Bất Thanh Thần giới từng giây từng phút hay không. Nếu như là vậy, cho dù hắn làm ra động tác gì, đều sẽ kinh động đến chủ nhân đạo quang. Lam Tiểu Bố tin rằng, chủ nhân đạo quang có lẽ không thể nào đi đến Thần giới, nếu không cần gì phải dựa vào đạo quang hấp thu vận may Thần giới phiền phức như vậy? CHính hắn trực tiếp đến Thần giới cuốn vận may của Thần giới đi, vậy chẳng phải nhanh gọn hơn sao?
Tay Lam Tiểu Bố đụng đến đạo quang, tựa như không có gì cả, hắn có thể nhìn thấy đạo vận lưu động bên trong đạo quang, tựa như ẩn chứa hơi thở đại đạo vô cùng vô tận, nhưng khi tay của hắn đụng đến đạo quang, lại không cảm nhận được bất cứ lực lượng nào, thật giống như…
Lam Tiểu Bố vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên giật thót, hắn suýt chút nữa cho rằng mình bị hoa mắt. Bàn tay hắn đụng đến đạo quang đột nhiên biến mất tăm, giống như đã bị cắt đứt rồi. Lam Tiểu Bố hoảng hốt, hắn nhanh chóng muốn thu tay lại, chỉ là lúc này hắn lại cảm nhận được một luồng lực lượng cường hãn xoắn đến, chỉ chớp mắt đã ngấm vào toàn bộ thân thể.
Lúc này đừng bảo là Lam Tiểu Bố rút tay về, ngay cả cảm giác đối với cái tay này cũng hoàn toàn biến mất rồi.
Xong, trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống, hắn hối hận vì đã chạm vào đạo quang này. Sớm biết như vậy, đợi đến chừng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng xong mô hình đạo quang này, để hắn biết đạo quang này là như thế nào không được sao?
Chỉ là không đợi Lam Tiểu Bố nghĩ ra được biện pháp, đã cảm nhận được thân thể mình dần dần hư thoát. Đạo quang này hấp thu thần nguyên và thần niệm? Lam Tiểu Bố kinh hãi vô cùng, càng điên cuồng muốn kéo tay ra, nhưng lúc này cánh tay hắn không nhúc nhích chút nào, hoàn toàn không có cảm giác gì, làm thế nào mà rút ra?
Làm sao bây giờ? Lam Tiểu Bố lập tức muốn ngưng tụ thần niệm cắt đứt cánh tay của mình ra tước.
Nhưng hắn lập tức phát hiện ra, nhận mang thần niệm của hắn mặc dù tụ ra được, nhưng khi nhận mang thần niệm chạm đến tay của hắn, lại không thể nào chém đứt cái tay này được. Giờ phút này cường độ thân thể của cái cánh tay này tựa như đến mức cực hạn, hoàn toàn không thể bị tổn thương được.
Lam Tiểu Bố biết mình lo lắng cũng không có tác dụng, hắn nhất định phải tỉnh táo.
Lạnh lẽo, yên tĩnh, Lam Tiểu Bố cảm thấy có chút không đúng. Thần nguyên và thần niệm của hắn tựa như không bị hấp thu đi, nhưng hắn lại cảm thấy trong thân thể mình có thứ gì đó đang biến mất…
Chẳng lẽ là vận may? Vận may của bản thân bị đạo quang này cuốn đi rồi?
Sau đó Lam Tiểu Bố nhanh chóng khẳng định đạo quang này đang hấp thu vận may, bây giờ không những đang hấp thu vận may của Bất Thanh Thần giới, còn hấp thu vận may của hắn.
Lam Tiểu Bố hiểu rất rõ vận may của một người tu sĩ có ý nghĩa như thế nào đối với họ? Nếu như hắn không có vận may, hắn tuyệt đối sẽ không lấy được Vũ Trụ Duy Mô, thậm chí lấy được Trận Bàn May Mắn, còn sáng tạo ra Trường Sinh Quyết của mình…
Trận Bàn May Mắn? Lam Tiểu Bố nghĩ đến Trận Bàn May Mắn, đâu còn nhớ được chuyện khác nữa, thần niệm không chút do dự câu thông với Vũ Trụ Duy Mô, lấy Trận Bàn May Mắn ra ngoài, dùng tay trái bắt lấy. Cũng may chỉ dùng một bàn tay để chạm vào đạo quang, nếu không bây giờ cả hai tay hắn đều không thể động đậy.
Nếu là vận may, vậy thì cho thấy rõ Trận Bàn May Mắn thật sự có hiệu quả.
Trận Bàn May Mắn được Lam Tiểu Bố cầm trong tay, Lam Tiểu Bố rõ ràng cảm nhận được thứ gì đang trôi đi trong cơ thể mình đã chậm lại.
Lam Tiểu Bố vui mừng, nhanh chóng vận chuyển Trường Sinh Quyết cuốn theo Trận Bàn May Mắn hành công theo chu thiên vận chuyển Trường Sinh Quyết của mình.
Một khắc sau, Lam Tiểu Bố phát hiện ra vận may trước đó mình bị cuốn đi đã quay trở lại thân thể mình một lần nữa. Bởi vì thời gian quá ngắn, vận may của hắn bị cuốn đi có hạn, nhưng khi chậm rãi hấp thu vầ, vận may lại vô cùng vô tận.
Lam Tiểu Bố đâu còn khách sáo nữa, điên cuồng vận chuyển Trường Sinh Quyết cuốn lấy vận may bên trong đạo quang này.
Chỉ mấy ngày sau, quanh người Lam Tiểu Bố đã bao phủ một tầng sương mù màu tím. Đám sương mù này chính là vận may mà hắn không thể hấp thu được, tu vi của hắn có hạn, vô cùng vô tận vận may này đều được cất giữ hết bên trong Trận Bàn May Mắn.
Tay phải Lam Tiểu Bố lại được tự do, hắn cảm nhận bây giờ mình có thể dễ dàng thu tay lại, nhưng mà hắn không rút tay về, mà để mặc cho Trận Bàn May Mắn không ngừng hấp thu vận may trong đạo quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận