Khí Vũ Trụ

Chương 1748 - Chiến đấu mấy giây. (2)

Hầu như ngay khi Lam Tiểu Bố bỏ chạy, chỗ không gian của Lam Tiểu Bố bị lĩnh vực khủng bố trói chặt, sau đó một đạo nhận mang không gian có thể xé rách mọi thứ xé nát tàn ảnh của Lam Tiểu Bố. Cùng lúc đó, vùng không gian này tràn ngập lực lượng luân hồi màu xám, loại lực lượng luân hồi này, sẽ khiến mọi thứ niết hóa thành hư vô.
Bố Cự và Luân Hồi Thánh Nhân một trái một phải đột ngột xuất hiện trong không gian này, đúng như Lam Tiểu Bố nghĩ, hai người đồng thời ra tay.
Khổ Thái vô cùng kinh ngạc với phản ứng của Lam Tiểu Bố, tốc độ phản ứng này, tuyệt đối phải nhanh hơn nàng. Hơn nữa có thể trong thời gian ngắn đánh giá ra được nơi này không thể thi triển thuấn di, loại kinh nghiệm chiến đấu này không có ai có thể so sánh.
Nhưng mà Khổ Thái biết đây không phải là lúc để do dự, hai tay nàng vạch ra mấy chục sợi tơ màu đen, hầu như ngay sau khi Lam Tiểu Bố bỏ chạy thì bắn ra.
Xuy xuy! Từng tiếng vang như tiếng xé rách vải vóc vang lên, lĩnh vực của Bố Cự và Luân Hồi Thánh Nhân lập tức bị xé thành bã vụn, sau đó hai người đã bị lĩnh vực quy tắc Hắc Ám buộc chặt.
Thật sự là vi hai người này đều một lòng muốn đánh lén Lam Tiểu Bố, nhưng không nghĩ đến Lam Tiểu Bố có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã tìm được giúp đỡ. Càng không nghĩ đến người đến giúp đỡ này có thực lực mạnh hơn bọn họ, đánh lén bất ngờ như vậy, Bố Cự và Luân Hồi Thánh Nhân đều không thể ngăn cản.
Không tốt, Luân Hồi Thánh Nhân sao lại không biết Lam Tiểu Bố đã tìm được giúp đỡ, hơn nữa còn là sự giúp đỡ vô cùng cường đại. Cái sợi tơ màu đen có thể dễ dàng xé rách lĩnh vực của Bố Cự và hắn ta, tuyệt đối là dùng quy tắc Hắc Ám đến cực hạn mới có thể làm được, đây tuyệt đối không phải là pháp bảo gì cả.
Càng đáng sợ chính là, người giúp đỡ Lam Tiểu Bố đang ẩn nấp cạnh bọn họ, nhưng bọn họ lại chẳng thể nào phát hiện ra. Phải biết rằng nơi này đều là các loại thần trận do Bố Cự bố trí ra, trong tình huống này mà còn không phát hiện ra người đánh lén bọn họ, vậy người này mạnh đến mức nào chứ?
Quả nhiên vẫn xem thường Lam Tiểu Bố rồi, phải mau chạy thôi.
Luân Hồi Thánh Nhân ngay cả chuyện có thể lật bàn hay không cũng không cân nhắc, sau khi biết Lam Tiểu Bố tìm được giúp đỡ, không chút do dự mà thiêu đốt tinh huyết.
Một thông đạo Luân Hồi màu xám xuất hiện trước mặt hắn ta, một khắc sau Luân Hồi Thánh Nhân đột nhiên biến mất.
CHớ nhìn thấy tu vi của hắn ta yếu hơn Bố Cự, thế nhưng bàn về thủ đoạn, Bố Cự kém Luân Hồi Thánh Nhân đến mấy con phố.
Nhìn thấy Luân Hồi Thánh Nhân chạy trốn, Khổ Thái hoàn toàn không để ý đến, Lam Tiểu Bố đã nói rõ với nàng, xử lý Bố Cự trước. Cho nên sợi tơ quy tắc Hắc Ám của nàng vẫn khóa chặt Bố Cự.
Sắc mặt Bố Cự đại biến, hắn ta vẫn cho rằng thực lực của Khổ Thái yếu hơn hắn ta một chút. Bây giờ hắn ta mới biết được thực lực của Khổ Thái không phải yếu hơn hắn ta mà là mạnh hơn hắn ta. Sở dĩ hắn ta cảm thấy người ta yếu hơn hắn ta, là bởi vì đạo cơ đại đạo của người ta bị hao tổn. Nhưng đạo cơ đại đạo bị hư tổn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến thần thông Đại đạo của người ta.
Sợi tơ Hắc Ám đáng sợ này, tuyệt đối là bản nguyên thần thông do quy tắc Hắc Ám ngưng luyện ra, hắn ta hoàn toàn không thể phá được.
Phốc phốc, hai sợi tơ quy tắc Hắc Ám xuyên qua lồng ngực của hắn ta, bắn ra từng đóa sương máu.
Phải chạy nhanh thôi, nếu như chậm thêm chút nữa, vậy thì không thể đi nổi nữa. Lúc này Bố Cự hoàn toàn không có tâm trạng mà tức giận Luân Hồi Thánh Nhân không nói đạo nghĩa, một mình chạy trốn, quanh người Bố Cự bắt đầu xuất hiện từng gợn sóng không gian.
Khổ Thái khiếp sợ phát hiện, sợi tơ quy tắc Hắc Ám của mình vậy mà không thể nào bắt được thân hình cụ thể của Bố Cự đang ở đâu. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Khổ Thái đã hiểu ra, đây là một loại Không Gian Độn Thuật, dựa vào Quy Tắc Độn thuộc tính Thủy trong không gian, nhưng lại không thuộc về NGũ Hành độn thuật, chắc hẳn là thuộc về KHông Gian Độn Thuật.
KHi gợn sóng tản ra quanh người Bố Cự, thân hình Bố Cự càng lúc càng mờ nhạt.
KHổ Thái biết nếu như thật sự không ngăn cản, nàng hoàn toàn không thể nào bắt được Bố Cự. Một đạo nhận mang màu đen đánh ra, nhận mang đánh vào nơi Bố Cự đang đứng, không gian nổ tung thành từng mảnh vỡ quy tắc Không Gian và một chút sương máu, thế nhưng Bố Cự lại biến mất không còn tung tích.
Chạy trốn rồi?
KHổ Thái vừa nghĩ đến đây, đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, thân thể Bố Cự lập tức từ trên hư không ngã xuống.
Sau đó KHổ Thái nhìn thấy rõ ràng Lam Tiểu Bố cất cây trường kích đi, sau đó đánh ra mấy trăm đạo Quy tắc Đạo tuyến, hoàn toàn buộc chặt Bố Cự lại, sau đó thân thể Bố Cự biến mất, rõ ràng là đã bị Lam Tiểu Bố ném vào trong tiểu thế giới.
Mặc dù là cường giả đánh nhau, nhưng thời gian trước sau không quá mấy giây, trận đấu này đã hoàn toàn kết thúc.
Nếu như tất cả mọi người không đánh lén, mặt đối mặt thi triển thần thông và pháp bảo đối kháng một trận, cho dù cuối cùng Bố Cự đánh không lại Khổ Thái và Lam Tiểu Bố, cũng có cơ hội rời khỏi, tuyệt đối cũng không bị hố như thế.
“Thủ đoạn của Lam đạo hữu không tồi.” KHổ Thái từ tốn nói, nàng biết Lam Tiểu Bố làm thế nào mà làm được, gia hỏa này lại dùng một cái trận bàn mà hai vị đảo chủ Thánh Nhân để lại, đồng thời kích phát trận bàn này khóa không gian lại. Thần thông bỏ chạy của Bố Cự có mạnh đến đâu, cũng không mạnh đến mức có thể xé rách trận bàn phòng ngự có đẳng cấp này trong thời gian ngắn.
Lam Tiểu Bố ôm quyền, “Đa tạ KHổ Thái đạo hữu, đúng rồi, không bằng bây giờ ta đi cùng với đạo hữu, chờ một ngày sau, đạo hữu trả đạo quyển Luân Hồi lại cho ta?”
KHổ Thái khẽ nhíu mày, trong lòng hận không thể lập tức xử lý Lam Tiểu Bố.
Còn về đạo quyển Luân Hồi? Chuyện này tuyệt đối không thể. Còn nữa, lần này nàng bỏ ra nhiều sức lực như vậy, kết quả lại không nhận được gì cả. Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại chẳng thể nói được gì, dù sao thì khi Lam Tiểu Bố tìm nàng hợp tác đã nói rất rõ, người ta phải bắt được Bố Cự và Luân Hồi Thánh Nhân, mà nàng cũng chẳng đưa ra yêu cầu phân chia đồ trên người Bố Cự.
Lúc đầu theo ý nghĩ của nàng, sau trận đánh lén này, Bố Cự trọng thương bị nàng bắt đi. Lam Tiểu Bố cũng trọng thương, tuyệt đối không dám nhắc đến chuyện nàng bắt Bố Cự đi. Nhưng hết lần này đến lần khác mọi chuyện lại xảy ra khác xa với suy nghĩ của nàng, Bố Cự quả thật bị trọng thương, nhưng mà không phải bị nàng bắt đi, mà là bị Lam Tiểu Bố bắt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận