Khí Vũ Trụ

Chương 362: Cửu trọng thiên. (2)

Loan Già đáp, “Đúng vậy, bất kỳ ở tầng nào, đều có một vài bảo địa tiên phủ đỉnh cấp. Những nơi này đều là chỗ của đại tông môn hoặc một vài vị Địa Tiên. Ví dụ như Tòng Thiên mặc dù là tam trọng thiên, nhưng có vài tiên sơn có tiên linh khí còn cao hơn cả động phủ đỉnh cấp ở lục trọng thiên.”
Lam Tiểu Bố hiểu được, cái gì là tiên linh khí trong cửu trọng thiên từ thấp đến cao? Nhất định là do những cường giả kia bố trí Tụ Tiên đại trận đỉnh cấp, khiến phần lớn tiên linh khí tụ tập trong từng tầng. Thời gian càng dài, đương nhiên sẽ hình thành nên bảo địa tiên linh. Mà những nơi khác, tiên linh khí đã bị người khác hấp thu rồi, đương nhiên tiên linh khí sẽ trở nên yếu đi. Chuyện này rất giống vị trí Thất âm Kích ở Nguyên Châu Tây vực, là đất cằn sỏi đá.
Đều là vì tư lợi cả thôi. Cũng như ở Nguyên Châu, mọi người bố trí Tụ Linh Trận, cũng không dám hấp thu toàn bộ linh khí Nguyên Châu, mà là mượn nhờ linh mạch.
Không nói đến chuyện quay trở về, Nguyên Châu có người nào có thể bố trí được Tụ Linh Trận có thể hấp thu toàn bộ linh khí của một châu sao? Chắc hẳn không có tông sư trận pháp đỉnh cấp như vậy. Nếu như có, chỉ sợ đã sớm bố trí Tụ Linh đại trận đỉnh cấp rồi.
“Có nghĩa là sau khi khí lưu Hồng Hoang tràn vào vũ trụ Đại Hoang, thật ra cửu trọng thiên không còn chênh lệch như trước nữa, là như thế phải không?
Loan Già trả lời, “Xét về tiên linh khí thì như vậy, nhưng trên thực tế thì không thể nào không có sự chênh lệch, người từ cao tầng trọng thiên đi ra, cho dù là địa vị hay những thứ khác đều cao hơn người khác một bậc, đây là một kiểu tượng trưng cho thân phận.”
Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tiên nguyên khí thiên địa không bị chênh lệch là được. Có thân phận hay không, theo Lam Tiểu Bố thấy chuyện này không phụ thuộc ngươi đi ra từ tầng thứ mấy, mà nắm đấm của ngươi cứng đến mức nào.
Cũng giống như ngươi nói ngươi đi ra từ nhất trọng thiên, Loan Già trước mắt này là người đi ra từ tứ trọng thiên, không phải vẫn phải hỏi gì đáp nấy dưới nắm đấm của ngươi hay sao.
“Vấn đề cuối cùng, làm sao để đến vũ trụ Đại Hoang?”
“Không có cách nào cả, ta đây là do khí lưu Hồng Hoang tràn vào vũ trụ Đại Hoang, xuất hiện vết nứt mới đến được nơi này. Còn làm sao trở về thì ta không biết.” Loan Già biết mình không thể nào sống tiếp được, lúc nói chuyện vô cùng thẳng thắn. Bây giờ hắn chỉ hy vọng Lam Tiểu Bố sẽ giữ lời hứa, để hắn đi luân hồi.
Lam Tiểu Bố đột nhiên vươn tay ra đập vào Nguyên Thần của Loan Già, Loan Già lập tức cảm nhận được ý thức của mình nhanh chóng mơ mơ hồ hồ, trong lòng hắn mắng to. Tên khốn khiếp này, để cho hắn luân hồi, nhưng lại xóa đi trí nhớ của hắn, thế này thì luân hồi và không luân hồi có khác gì nhau đâu chứ?
Eddy nhìn động tác của Lam Tiểu Bố, trong lòng vô cùng hâm mộ, so với Lam Tiểu Bố, người đứng đầu Địa Cầu như hắn kém quá xa.
“Eddy, ngươi vẫn luôn sinh sống trên biển, có nhìn thấy một nử tữ nào đến biển hay không?” Lam Tiểu Bố cảm thấy mình phải nhanh chóng đi tìm Lạc Thải Tư, sau đó đến vũ trụ Đại Hoang. Đừng đợi đến khi hắn đến vũ trụ Đại Hoang, vũ trụ Đại Hoang đã bị khí lưu từ Hồng Hoang căng tràn mà nổ thành vô số tinh cầu.
Eddy gật đầu nói, “Năm năm hay sáu năm trước gì đó, ta quả thật có nhìn thấy một nữ tử một mình ra biển. Lúc đó tu vi của nàng hình như còn cao hơn ta, nàng đi hướng nào thì ta lại không biết.”
Thần niệm Lam Tiểu Bố lập tức tràn ra, tất cả những nói có cấm chế che đậy đều bị thần niệm của hắn trực tiếp xé mở. Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy một hòn đảo hoang trên Đại Tây Dương, trên đảo hoang kia cũng có cấm chế che chắn, Lam Tiểu Bố xé bỏ cấm chế ra, sau đó phát hiện nơi này là một hòn đảo sản sinh hoa quả, chắc là đảo tư nhân.
Ngay khi Lam Tiểu Bố định chuyển thần niệm sang nơi khác, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, thần niệm của hắn lập tức phát hiện dưới vùng hoa quả kia có một sảnh hàng không rất lớn.
Lam Tiểu Bố vỗ vỗ vai Eddy, “Eddy, ta phải đi rồi, tương lai lúc ngươi đến Côn Lôn sơn, thuận tiện đến Hồ Châu gặp ông chủ Khâu Triển của cửa hàng binh khí Tù Trưởng một chút, hắn là bạn của ta.”
Để Eddy đi gặp Khâu Triển là giả, trên thực tế Lam Tiểu Bố hy vọng lúc Eddy còn ở lại Địa Cầu, có thể quan tâm đến Khâu Triển nhiều hơn một chút. CHo dù đến lúc Eddy phải rời khỏi Địa Cầu, chắc hắn còn có đệ tử, sẽ tiếp tục quan tâm đến người kia.
“Lam đạo hữu yên tâm, ta biết rồi.” Eddy thẳng thắn nói. Hắn quyết định, nhất định phải leo lên đỉnh cao nhất của đại đạo.
Sau khi chào từ biệt Eddy, Lam Tiểu Bố đi đến hòn đảo nhỏ tư nhân ở Đại Tây Dương.
Bởi vì đã lâu không có người đến đây, hòn đảo có vẻ rất hoang vu. Lam Tiểu Bố vừa đến hòn đảo này, đã tìm được lối vào sảnh hàng không ở dưới mặt đất.
Sau khi bước đến sảnh hàng không dưới mặt đất này, Lam Tiểu Bố cũng phải kinh ngạc vì mức độ xa hoa của nơi này, có thể xây dựng được một cái sảnh hàng không dưới mặt đất lớn như thế này, cần bao nhiêu tiền đây?
Sảnh hàng không chia làm hai phần, một phần là sảnh chính, khắp nơi đều là mô hình máy báy. Nói là mô hình, thật ra có rất nhiều thứ là tài học chân thực, chỉ là kích thước nhỏ hơn một chút mà thôi. Lam Tiểu Bố càng nhìn càng kinh hãi, nơi này có rất nhiều phương tiện hàng không có tiêu chuẩn vượt xa tiêu chuẩn Địa Cầu. Hơn nữa càng về sau, trình độ khoa học kỹ thuật càng cao.
Khi Lam Tiểu Bố đứng trước mặt một chiếc phi thuyền hình mũi khoan ở cuối đại sảnh triển lãm, hắn khẳng định trình độ khoa học kỹ thuât của chiếc phi thuyền này chỉ sợ đã đạt đến tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp sáu, thậm chí đã đạt đến trình độ của tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp bảy.
Từ khi nào mà khoa học kỹ thuật trên Địa Cầu đã phát triển đến mức này? Hay là do tư nhân nghiên cứu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận