Khí Vũ Trụ

Chương 587: Thong dong rời đi. (2)

Hơn nữa cái Chân Linh thế giới kia một khi bị luyện hóa, ta sẽ biết được ngay lập tức. Bất Hạ nói cũng không sai, đêm dài lắm mộng, dù sao cũng có rất nhiều thứ đang ở trên người hắn, những vật này cho dù là ta cũng không thể gánh vác nổi, bắt người đến đây trước cũng tốt. Bắt người đến đây cũng được, nhưng không được để bất cứ người nào biết.”
Liễu Minh do dự một chút rồi nói, “Tiền bối, Lam Tiểu Bố kia là tiên đan sư của Thăng Tinh Tiên Đình, hơn nữa hắn còn tạo dựng ra Vô Căn Tuyết Vụ Đan, nếu như đột nhiên mất tích có khi nào…”
Nam tử áo đen lạnh lùng nhìn Liễu Minh một chút, “Chuyện gì?”
Liễu Minh giật mình, không dám nói gì nữa.

Được rồi, sau khi Lam Tiểu Bố bố trí xong truyền tống trận, dùng tốc độ nhanh nhất lấy Ký Thần Mộc có khắc gần trăm đạo ấn ký thần niệm từ trong Vũ Trụ Duy Mô ra, đặt vào trong trận bàn truyền tống trận. Trận bàn truyền tống được kích hoạt, trong nháy mắt vô số ấn ký thần niệm đã bị truyền tống đi.
Một khắc sau khi truyền tống đi, Lam Tiểu Bố cất hết trận kỳ lại, quay người nhanh chóng chạy trốn. Bây giờ hắn mới đi Ô Cốt chiểu trạch, trong thời gian ngắn hắn sẽ không ra ngoài.
Hầu như ngay khi Ký Thần Mộc được lấy ra, Liễu Minh, Tang Bất Hạ và nam tử áo đen đang ngồi nói chuyện ở phủ thành chủ đều đột nhiên đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Lam Tiểu Bố chạy trốn đến Ô Đào Lâm Mạch, bây giờ ta sẽ lập tức đến Ô Đào Lâm Mạch, các ngươi đi kiểm tra chỗ ở của hắn một chút, còn cả hơn ba mươi người đã luận đan cùng hắn nữa…”
KHi nói đến chữ người, nam tử áo đen kia đã biến mất.
Cùng lúc đó, hơn mười người đều cảm nhận được ấn ký thần niệm của mình đột nhiên xuất hiện ở Ô Đào Lâm Mạch, bọn hắn cũng vội vàng chạy đến Ô Đào Lâm Mạch.
Lam Tiểu Bố vừa tiến vào trong Ô Cốt chiểu trạch, trận văn hư không mà hắn bố trí ra lập tức có dấu hiệu bị động đến. Trong lòng Lam Tiểu Bố kinh hoảng, theo ngọc giản mà Trình âm Dao đưa cho hắn, hắn đã sớm tìm được lối vào Ô Cốt chiểu trạch, mới đi bố trí truyền tống trận. Cho dù là như vậy, khi hắn đến được lối vào Ô Cốt chiểu trạch, đã có người chạy đến nơi hắn bố trí truyền tống trận một hướng kia.
Có thể khẳng định người này từ Ma Huyền Hành Đạo tiên thành đến, khoảng cách gần một triệu năm trăm dặm, đối phương có thể đến đây nhanh như vậy, thực lực của người này chắc hẳn cao hơn tiên đế nhỉ?
Thật là nguy hiểm, xem ra lần này mình vẫn chưa chuẩn bị chu đáo 100%. Lam Tiểu Bố âm thầm nâng cao cảnh giác, lần sau nhất định không được bất cẩn như vậy nữa.
Nam tử áo đen cảm nhận được bên ngoài không ngừng có người đang tiến về phía mình, trong lòng cười lạnh, xem ra những người này cũng vì đống phần thưởng kia mà đến, lá gan cũng to thật.
Tâm tư của hắn không nằm trên những người này, ánh mắt hắn nhìn về phía sâu trong Ô Đào Lâm Mạch. Giờ phút này hắn cảm nhận được sau khi ấn ký thần niệm của mình bị gỡ ra thì đang ở một nơi nào đó trong Ô Đào Lâm Mạch, vẫn đang trong trạng thái đứng im.
Không đúng, ấn ký này hình như đang tán loạn, hình như có người sau khi gỡ nó ra, sau đó hủy diệt.
Nam tử áo đen không nghĩ tiếp nữa, thân ảnh mờ đi, hóa thành một luồng sáng tiến sâu vào trong Ô Đào Lâm Mạch.
Vừa hay có mấy bóng người cũng đến nơi, bọn họ nhìn thấy bóng người xông vào sâu trong Ô Đào Lâm Mạch, trong lòng phát lạnh, uy thế này rõ ràng còn vượt xa tiên đế.
Hơn nữa trong chỗ sâu của Ô Đào Lâm Mạch, có ai trong Ma Huyền Tiên Vực dám đi vào. Trong truyền thuyết còn có tiên yêu thú cấp mười ở trong đó, tiên yêu thú cấp mười, đó cũng là một sự tồn tại vượt xa cả tiên đế.
Ma Huyền Hành Đạo tiên thành, sắc mặt của Tiên Đình Vương Đằng Cập Lâu vô cùng khó coi ngồi ở trước, ở phía sau đứng hai người, một là Đằng Mạc, người kia là Đằng Mạn Nhi.
Bầu không khí vô cùng yên lặng, chỉ qua mấy phút ngắn ngủi, Đằng Cập Lâu mới chậm rãi nói ra, “Đại Mạc, ngươi nói là Lam Tiểu Bố kia nhờ ngươi chăm sóc bằng hữu của hắn?”
Đằng Mạc vội vàng gật đầu, “Đúng vậy phụ vương, Lam Tiểu Bố cũng được xem là đối tượng mà Ma Huyền Tiên Vực cần bồi dưỡng. Ta đã nói với hắn không cần phải lo lắng, cho dù còn ở lại Cấm Tiên Ti, tài nguyên tu luyện cũng sẽ được đưa tới. Sau đó thì hắn không nói gì nữa.”
Đằng Cập Lâu gật đầu, “Lần này ngươi làm không tệ.”
Trong lòng Đằng Mạc vô cùng vui mừng, nhanh chóng thi lễ rồi đứng sang một bên.
Ánh mắt Đằng Cập Lâu nhìn về phía Đằng Mạn Nhi, giọng nói có chút lạnh lẽo, “Có phải ngươi cảm thấy ta và mẹ ngươi đều quá yêu thương ngươi, cho nên trong mắt ngươi không còn coi ai ra gì rồi không?”
Vành mắt Đằng Mạn Nhi đỏ lên, vội vàng nói, “Phụ vương, không phải, ta cho rằng Lam Tiểu Bố kia chỉ là kẻ hầu của Đằng Mạc, cho nên…”
Đằng Cập Lâu lạnh lùng nói, “Không phải là ngươi cho rằng, mà là trong mắt ngươi, chỉ cần là người làm việc giúp Đằng gia, thì đều là kẻ hầu của Đằng gia. CHỉ cần là kẻ hầu của Đằng gia ngươi thì chuyện gì cũng phải làm theo ý ngươi, chuyện sống chết của họ cũng nằm trong tay ngươi.”
Đằng Mạn Nhi bĩu môi, trong lòng vô cùng khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ lão cha nghiêm khắc với nàng như vậy chứ? Chẳng lẽ nàng nói sai sao, Lam Tiểu Bố kia cũng chỉ là một Tiểu Tiên Ti của Cấm Tiên Ti mà thôi. Đại ti chủ của Cấm Tiên Ti cũng được xem như là kẻ hầu của Đằng gia, một Tiểu Tiên Ti thì có là gì đâu chứ.
Thăng Tinh Tiên Đình là của Đằng gia, Tiên Đình Vương của Thăng Tinh Tiên Đình cũng là người Đằng gia, chỉ một Tiểu Tiên Ti nho nhỏ, sao không phải là kẻ hầu chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận