Khí Vũ Trụ

Chương 272: Nhân Tiên đáng sợ (1)

(Đao Khẩu:
刀口

; Chiểu:


)
Lam Tiểu Bố không tiếp tục suy nghĩ nữa, hắn đã đi xuyên qua đại điện, ở hậu điện, hắn nhìn thấy một vòng tròn, trong vòng tròn ấy có một hư ảnh đang ngồi.
Hư ảnh kia hình như đang tu luyện công pháp gì đó, tựa như không nhìn thấy Lam Tiểu Bố đến, hoặc là nhìn thấy cũng không để ý đến, bởi vì tu sĩ tùy ý ra vào giống như Lam Tiểu Bố cũng có, chỉ là những tu sĩ này đều đi vòng quanh vòng tròn này mà thôi.
“Vũ Trụ Duy Mô, tạo dựng mô hình hư ảnh này.”Lam Tiểu Bố vừa vận chuyển Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình hư ảnh, vừa đờ đẫn đi qua vòng tròn kia. Thậm chí hắn còn không sử dụng đến thần niệm, chính vì lo lắng sẽ khiến hư ảnh đang tu luyện kia phát hiện.
Vũ Trụ Duy Mô bắt đầu xây dựng mô hình tin tức về hư ảnh kia, điều Lam Tiểu Bố lo lắng nhất chính là sẽ khiến đối phương chú ý. Nhưng mà rõ ràng Lam Tiểu Bố đã lo lắng quá nhiều, qua một canh giờ, Vũ Trụ Duy Mô đã hoàn toàn xây dựng xong mô hình của đối phương, nhưng đối phương thì vẫn đang tu luyện quên mình.
Lam Tiểu Bố vẫn đang tản bộ khắp nơi trong đại điện lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hư ảnh này là Nguyên Thần của một người.
Điều này khiến Lam Tiểu Bố chấn động, hắn hiểu rất rõ, Nguyên Thần muốn thoát khỏi cơ thể, tu luyện độc lập như thế này, cảnh giới ít nhất phải là Nhân Tiên.
Như vậy có thể thấy hư ảnh đang tu luyện kia chính là Nguyên Thần của một vị Nhân Tiên, hơn nữa lúc này đối phương đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt nhất. Tu luyện một môn thần thông, tên là Thất Phách Trảm.
Tu luyện môn thần thông này cần có bảy phách của vô số tu sĩ, mà cái Nhiếp Phách Trận bên ngoài kia chính là được sử dụng để lấy đi bảy phách của tu sĩ, sau đó bảy phách này sẽ bị Nguyên Thần của Nhân Tiên kia cắn nuốt, để tu luyện Thất Phách Trảm.
Môn thần thông này một khi tu luyện thành công, vào lúc đối mặt với kẻ địch, có thể nhẹ nhàng chém đến bảy phách của đối thủ. Mà tên trước mắt này, rõ ràng đã tu luyện đến phách thứ năm trong bảy phách, Tước âm.
Vũ Trụ Duy Mô không tìm được cơ thể của đối phương, như vậy đã cho thấy rõ tên gia hỏa này nếu không phải cơ thể không có ở đây thì chính là không có cơ thể.
Lam Tiểu Bố cảm thấy có lẽ là cơ thể của tên gia hỏa này không có ở đây, bởi vì gia hỏa này đang ngồi trên một trận văn truyền tống trận, hơn nữa còn là hồn trận.
Bố trí hồn trận so với bố trí trận pháp bình thường còn khó khăn hơn rất nhiều, loại truyền tống trận này không thể truyền tống vật thật, chỉ có thể truyền tống những thứ như thần hồn và ý niệm mà thôi.
Dựa theo Lam Tiểu Bố suy đoán, Nguyên Thần đang ở chỗ này tu luyện, có lẽ là vì nó thuận tiện và bí mật.
Căn nuốt bảy phách của người khác để tu luyện, rõ ràng chính là hành vi khiến người người đánh giết, loại người này một khi bị phát hiện ra, sẽ khiến mọi người phẫn nộ. Cho nên đối phương mới lén lút trốn ở nơi này cắn nuốt bảy phách để tu luyện Thất Phách Trảm. Còn một nguyên nhân nữa là khi tu luyện Thất Phách Trảm, nhất định phải dùng trạng thái nguyên thần để tu luyện.
Mặc dù là một cường giả Nhân Tiên, nhưng mà đối phương không có cơ thể, chỉ có một Nguyên Thần, điều này khiến Lam Tiểu Bố quyết định bắt đầu lên kết hoạch làm thế nào để đánh rớt tên gia hỏa này.
Đừng nói là tên rác rưởi này vừa rồi còn muốn bắt đi bảy phách của hắn, cho dù không có chuyện này, Lam Tiểu Bố cũng tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra ở Bất Dạ Hải.
Tu sĩ ở Mưu Bắc tiên thành chủ yếu sinh sống ở hai nơi, Bất Dạ Hải và Mưu Bắc sơn mạch, tu sĩ ở Bất Dạ Hải càng nhiều hơn. Gia hỏa này tu luyện Thất Phách Trảm ở đây, rõ ràng là đang căn nuốt bảy phách của tu sĩ Mưu Bắc. Loại người này, Lam Tiểu Bố làm sao có thể để hắn tồn tại?
Muốn xử lý Nguyên Thần của một Nhân Tiên, đối với một tu sĩ Kim Đan mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì, đừng nói là tu sĩ Kim Đan, thậm chí cả tu sĩ Luyện Thần cũng không nhất địnhh có thể xử lú được.
Nhưng mà Lam Tiểu Bố không phải tu sĩ Kim Đan bình thường, hắn mà một người có thể bước vào hàng ngũ đại sư trận pháp cấp sáu bất cứ lúc nào, càng quan trọng hơn là hắn có Vũ Trụ Duy Mô.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố đang quanh quẩn tại một nơi bên ngoài quảng trường đại điện, hai tên tu sĩ Kim Đan vừa mới tiến vào đã bị Nhiếp Phách Trận trên quảng trường khóa lại, khi thần niệm của Lam Tiểu Bố quét đến trên người hai tên tu sĩ Kim Đan này, rõ ràng cảm thấy có hai cụm sáng bị Nhiếp Phách Trận cuốn đi, vọt thẳng ra ngoài quảng trường, phương hướng là đang đưa vào nội điện để thần hồn kia tu luyện.
Đây cũng là bảy phách, bảy phách bao gồm Xú Phế, Trừ Uế, Phi Độc, Thôn Tặc, Tước âm, Phục Thỉ, Thi Cẩu.
Theo Lam Tiểu Bố biết, bảy phách này có thể tách ra. Gia hỏa này lại cuốn hết toàn bộ, không phải là do đối phương tu luyện Thất Phách Trảm không coi trọng việc tách bảy phách ra, mà là do đối phương cảm thấy bảy phách ở đây quá nhiều, có thể tùy tiện tiêu tốn.
Giờ phút này hai cụm bảy phách này sắp lướt qua người Lam Tiểu Bố, tâm niệm Lam Tiểu Bố vừa động, Thần Hồn Thuẫn lập tức ngăn một cum bảy phách trong đó lại, sau đó dùng mấy đạo Thần Hồn Thứ dung nhập vào cụm bảy phách này. Trước khi chưa bước vào Luyện Thần cảnh, cho dù biết bảy phách của đối phương đã bị lấy ra, Lam Tiểu Bố cũng không thể trả bảy phách lại cơ thể trong thời gian ngắn được. Nếu như vậy, còn không bằng lợi dụng một chút, đâm chọt Nguyên Thần của vị Nhân Tiên kia một chút cũng tốt.
Sau khi dung nhập Thần Hồn Thứ xong, Lam Tiểu Bố cũng không để cụm bảy phách này tiến vào trong nội điện ngay, mà vẫn dùng Thần Hồn Thuẫn ngăn nó lại.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã xác định, Nguyên Thần này đang trong quá trình tu luyện, hoàn toàn không hề chú ý đến tình hình bên ngoài đại điện. Nếu không thì từ lúc hắn đi ra từ cửa sinh của Nhiếp Phách Trận đã lập tức bị phát hiện rồi. Chắc hẳn là đối phương quá tự tin về Nhiếp Phách Trận cấp bảy kia.
Sau khi ngăn cụm bảy phách này lại, Lam Tiểu Bố bắt đầu lấy ra trận kỳ để bố trí các loại trận pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận