Khí Vũ Trụ

Chương 1839 - Bị cản trong hư không.

Nghe thấy Tô Sầm và Lam Tiểu Bố vừa mới rời đi, Hợi Dĩ cũng không hề để ý. Vừa mới rời đi, vậy thì cũng sẽ phải trở về. Hắn ta nhanh chóng ôm quyền với Lam Dĩ nói, “Hợi Dĩ kính chào Lam thiếu gia, đa tạ Lam gia đã thu lưu huyết mạch Địch gia ta, không để nàng phải lưu lạc ở bên ngoài, Địch gia ta nhất định có hậu tạ.”
Lam Dĩ từ tốn nói, “Địch gia hay không ĐỊch gia thì ta không biết rõ, Tô Sầm là chị dâu của ta, ta chỉ biết nàng là họ Tô. Cho đến bây giờ ta đều chưa từng nghe nàng nhắc đến chữ Địch, còn về chuyện chị dâu ta đến nhà của ta, vậy thì cũng chẳng liên quan gì đến Địch gia.”
Hợi Dĩ vội vàng hỏi lại lần nữa, “Xin hỏi Lam Dĩ thiếu gia một chút, không biết khi nào Tô Sầm sẽ trở về?”
Lam Dĩ lắc đầu nói, “Tiểu Bố đại ca và chị dâu sau khi rời khỏi đây sẽ không bao giờ quay về nữa, bọn hắn muốn đi du lịch thế giới, chắc hẳn là đi đến đế quốc khác, hoặc là ở chỗ xa hơn.”
“A…” Hợi Dĩ sửng sốt, Địch gia đã khởi binh, đang chờ sau khi nhận Tô Sầm về, sau đó sẽ thông qua Tô Sầm quen biết với cường giả Lam gia, sau đó nhờ đó mà hỗ trợ Địch gia tranh đoạt vị trí Đại Đế.
Bây giờ Tô Sầm đi rồi, bọn hắn phải làm sao đây.?
Ngay khi Hợi Dĩ còn đang hoang mang, một đạo phi kiếm lập tức rơi vào trong tay Hợi Dĩ. Trên phi kiếm còn có một chút máu. Hợi Dĩ xem phi kiếm, sắc mặt lập tức thay đổi.
Địch gia quá đề cao chính mình, sau khi bọn hắn khởi binh, chỉ ngẳn ngủi nửa ngày, đã bị trấn áp, hơn nữa còn tử thương vô số. Một vài quân sĩ đầu nhập Địch gia lại lần nữa phản bội Địch gia mà đầu phục đối thủ.
Cứ tiếp tục như vậy, Địch gia chẳng mấy chốc nữa sẽ diệt tộc. Phi kiếm này là do quản sự của Địch gia gửi tới, bảo Hợi Dĩ nhanh chóng tra rõ cường giả trong Lam gia là ai để nhờ hỗ trợ.
Tô Sầm không ở đây, Hợi Dĩ chỉ có thẻ cất phi kiếm đi, khẽ khom người với Tể Thiên, “Vương thượng, Địch gia ta bây giờ đang đứng trước nguy cơ diệt tộc, mong vương thượng nể mặt Tô Sầm, khởi binh giúp Địch gia ta một phần sức lực.”
TRong lòng Tể Thiên thầm nghĩ quả nhiên là vậy, bây giờ Địch gia đến nhận thân rõ ràng là có mục đích mà tới. Đừng nói là Lam Tiểu Bố đã đi, cho dù còn ở nơi này, hắn ta cũng không thể mời người ta nổi.
Mặc dù nghĩ như vậy, hắn ta vẫn thở dài một tiếng nói, “Đây đúng là một tin tức xấu, đáng tiếc Lam tiên sư và Tô tiên tử trợ giúp ta đã sớm đi rồi, Kỳ Nguyên quốc ta chẳng có tài đức gì đâu dám phát binh đến đế đô để cứu người.”
Hợi Dĩ sửng sốt, không ngờ cường giả trong Lam gia lại chính là nam nhân của Tô Sầm, Lam Tiểu Bố.
Hắn ta biết cho dù Lam Tiểu Bố có giúp đỡ hay không, bây giờ tìm Lam Tiểu Bố cũng không kịp mà cứu Địch gia, hắn ta đành khom người thỉnh cầu Lam Dĩ, “Lam Dĩ thiếu gia, mong hãy ra tay giúp đỡ một hai, Địch gia ta vô cùng cảm kích.”
Lam Dĩ từ tốn nói, “Ta chỉ là một phàm nhân bình thường, nào dám đi đánh nhau với những đại quân kia? Hơn nữa, Địch gia là ai, ta hoàn toàn không biết.”
Sau khi nói xong câu đó, Lam Dĩ quay người vào thành.
Nhìn thấy Lam Dĩ vào thành, Tể Thiên cũng không còn tâm trạng nói nhảm với Hợi Dĩ nữa, dẫn người nhanh chóng quay về thành. Chỉ để lại Hợi Dĩ hỗn độn trong gió.
Sau khi hoang mang trôi qua, trong lòng hắn ta vô cùng cảm thán, giống như Hám Thiên làm việc ở Đại Quảng đế quốc đã nói, người chủ sự của Địch gia tuy rằng nói là huyết mạch của Địch gia, nhưng mà tâm tính bạc bẽo, chỉ đến khi muốn nhờ cậy người khác giúp đỡ, mới nghĩ đến chuyện liên hệ. Nếu như tìm đến Tô Sầm sớm hơn một chút, liên lạc quan hệ với Tô Sầm, Lam gia sẽ không quan tâm như vậy sao?
Đứng tại chỗ một lúc lâu, trong lòng Hợi Dĩ hiểu rõ, cho dù bây giờ hắn ta có quay lại Lộ Trân thành hay không, Địch gia chỉ sợ cũng không còn nữa.
Nghĩ đến đây, Hợi Dĩ đổi sang một hướng khác, nhanh chóng chạy đi.

“Tiểu Bố, đây là một cái nồi sao?” Tô Sầm đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố đứng trong hư không, nhìn thấy Lam Tiểu Bố lấy Luân Hồi Oa ra thì vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Đúng, nhưng mà đây không phải là cái nồi bình thường, là một món bảo vật cao cấp hơn cả Tiên Thiên, tên là Luân Hồi Oa.” Lam Tiểu Bố kích phát Luân Hồi Oa, Luân Hồi Oa hóa thành phi thuyền, đưa Tô Sầm và Lam Tiểu Bố nhanh chóng xông ra khỏi giới vực này.
Ngay giờ phút rời khỏi giới vực này, thần niệm Lam Tiểu Bố đã quét thấy toàn quân Địch gia đã bị diệt. Lão gia hỏa Địch gia kia đã đặt ra tiêu chuẩn vượt quá khả năng của mình, đánh giá cao thực lực của mình.
Nhưng mà hắn không nhúng tay vào, nếu như đã lựa chọn con đường tranh bá, vậy thì phải có giác ngộ này. Hơn nữa, ở trong lòng Lam Tiểu Bố, Tô Sầm và Địch gia không có quan hệ gì cả. Cho dù có quan hệ, cũng là quan hệ với cha mẹ của nàng. Cha nàng đã chết sớm, mẹ nàng đào vong đến Kỳ Nguyên quốc, cũng chẳng có một người Địch gia nào đến quan tâm một chút, đã biết người Địch gia hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của hai mẹ con Tô Sầm.
Cái gia tộc có tâm tính bạc bẽo này, hắn mới không rảnh rỗi mà đi giúp một tay.
Tô Sầm đứng trên Luân Hồi Oa. Nhìn thiên thạch và tinh cầu bị tàn phá nhanh chóng xẹt qua bên ngoài cấm chế, còn có đủ loại cực quang hư không, nàng có chút ngây ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận