Khí Vũ Trụ

Chương 1404 - Di tích Thánh Nhân

Nam tử môi trề thấy Lam Tiểu Bố tiện tay đã có thể kéo Sắc Nhân Nhi rời khỏi phạm vi công kích của Cố Mi thì lập tức nhíu mày, thủ đoạn này thì tu vi không thể yếu hơn Cố Mi.
Khi hắn đang định hỏi thăm Cố Mi có chuyện gì vậy, đã nghe Lam Tiểu Bố nói đồng ý đi cùng với bọn hắn tìm kiếm di tích Thánh Nhân, hắn lập tức nuốt lời định nói xuống. Lam Tiểu Bố có mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn ba người bọn hắn được, chỉ cần Lam Tiểu Bố đồng ý dò đường, vậy thì mọi chuyện đều ổn. Nếu như Lam Tiểu Bố không muốn đi dò đường, vậy thì từ từ thu thập hắn cũng không muộn.
“Ngộ Không đạo hữu là người thoải mái, đã như vậy thì chúng ta lập tức lên phi thuyền thôi.” Nam tử môi trề lấy một cái phi thuyền ra.
Lam Tiểu Bố không có chút do dự nào nhảy lên phi thuyền của đối phương. Ba tu sĩ Thần Quân, cho dù có hai Thần Quân đỉnh phong, hắn cũng hoàn toàn không để tâm.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố lên phi thuyền, trong lòng Sắc Nhân Nhi thở dài, là nàng làm hại Lam Tiểu Bố, nhưng nàng lại chẳng thể làm được điều gì.
Nam tử môi trề nhìn thấy Lam Tiểu Bố đã lên phi thuyền, trong lòng lại cảm thấy vô cùng cổ quái. Theo hắn nghĩ, đáng lẽ Lam Tiểu Bố phải do dự một chút, nhưng mà có do dự thì hắn cũng sẽ bắt Lam Tiểu Bố lên phi thuyền. Khiến hắn không ngờ được là, đừng nói là do dư, ngay cả động tác Lam Tiểu Bố cũng không chậm lại một chút nào.
“Nhanh khỏi động phi thuyền đi, hai tháng sau ta còn phải quay về Niết Bàn thần thành nữa.” Lam Tiểu Bố nói.
“Được.” Nam tử môi trề kích phát phi thuyền, phi thuyền lập tức xông ra ngoài.
Sau khi phi thuyền xông ra ngoài, nữ tử yêu mị kia mới tỉnh táo lại trước động tác của Lam Tiểu Bố, khi nàng không ra tay toàn lực, mà Lam Tiểu Bố cách Sắc Nhân Nhi lại gần, lúc này mới tiện tay kéo Sắc Nhân Nhi tránh khỏi cái tát kia của nàng. Hơn nữa, cho dù thực lực của Lam Tiểu Bố có mạnh hơn nàng thì sao chứ? Nàng mới là Thần Quân tầng một mà thôi, cho dù là Khổng Bồng hay Thiên Vân Phi, đều là Thần Quân viên mãn, thực lực mạnh hơn nàng rất nhiều. Ba người bọn họ chẳng lẽ lại phải e ngại tên gia hỏa mặt trắng như Lam Tiểu Bố sao?
“Hai tháng chỉ sợ không quay về Niết Bàn thần thành được, chuyến đi này phải mất ít nhất là nửa năm.” Nữ tử yêu mị không còn sợ hãi nữa, giọng nói cũng tùy ý hơn.
Nam tử môi trề cười ha ha một tiếng rồi nói, “Lời Cố Mi nói mặc dù không chính xác lắm, nhưng cũng không sai lệch gì nhiều. Nhưng mà so với cơ duyên phát hiện được di tích Thánh Nhân, đừng nói là nửa năm, cho dù là mười năm ta cũng cảm thấy đáng. Ngộ Không đạo hữu, nếu mọi người đã tổ đội, chính là ngồi chung một thuyền. Để ta giới thiệu một chút, ta tên là KHổng Bồng, đây là Thiên Vân Phi và Cố Mi. Từ giờ trở đi, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, ngươi vẫn nên lấy tên Bát Giới thì hợp hơn.
TRong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng đối với chuyện mấy người này tên gì, Lam Tiểu Bố chẳng hề quan tâm một chút nào, hắn vô cùng dứt khoát lấy Luân Hồi Oa ra nói, “Dừng phi thuyền lại, ngồi pháp bảo phi hành của ta đi, chỉ cần nhiều nhất ba bốn ngày thôi sẽ đến. Pháp bảo phi hành của ngươi tốc độ quá chậm rồi.”
Ba bốn ngày là đến? Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói, cho dù là Khổng Bồng, Thiên Vân Phi hay Cố Mi đều trừng to mắt nhìn chằm chằm Luân Hồi Oa. Nếu thật sự đúng như lời Lam Tiểu Bố nói, cái nồi này tuyệt đối chính là pháp bảo đỉnh cấp.
Đáng tiếc cái Luân Hồi Oa này đã bị Lam Tiểu Bố luyện hóa, cấm chế trên Luân Hồi Oa, thần niệm của bọn hắn cũng không thể thẩm thấu vào. Mặc kệ Lam Tiểu Bố lấy ra bảo vật gì, Khổng Bồng cũng ngừng phi thuyền lại. Không chỉ như vậy, Khổng Bồng còn lấy ra một mảnh ngọc giản đưa cho Lam Tiểu Bố. “Đây là ngọc giản phương vị nơi mà chúng ta muốn đi, ngươi đi đến đó là được.”
Lam Tiểu Bố đi ra khỏi cấm chế, mở Luân Hồi Oa ra, là người đầu tiên nhảy lên Luân Hồi Oa, sau đó vẫy vẫy mấy người còn lại, “Lên đi, ta phải kích phát pháp bảo phi hành.”
Những người còn lại nhanh chóng nhảy lên Luân Hồi Oa của Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố kích phát Luân Hồi Oa, mấy người còn lại lập tức cảm thấy tốc độ này tựa như thuấn di. Thần niệm hoàn toàn không thể nào mở rộng được, chỉ cái cấm chế phòng ngự của pháp bảo phi hành này thôi, bọn hắn cũng không thể nào phá võ được.
Luân Hồi Oa? Giờ phút này tất cả mọi người đều đã đoán được pháp bảo của Lam Tiểu Bố rất có thể chính là Luân Hồi Oa tiếng tăm lừng lấy. Nghe đồn khi kích phát Luân Hồi Oa lên tốc độ cao nhất, khoảng cách có thể vượt qua chính là một lần luân hồi.
Dùng luân hồi để hình dung khoảng cách không gian trong nháy mắt, người bình thường có lẽ không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn cảm thấy một cái là thời gian, một cái là không gian, nhưng đối với người tu đạo mà nói thì lại hoàn toàn rõ ràng. Điểm cuối của không gian chính là thời gian, đây là đạo tắc vũ trụ. Mà pháp bảo phi hành có thể làm được chuyện này cũng không nhiều, Luân Hồi Oa chính là một trong số đó.
Loại bảo vật đỉnh cấp như Luân Hồi Oa này, đối với bất cứ người nào mà nói đều là thứ mà người ta tha thiết mơ ước, thậm chí là khao khát có thể lấy được.
Nhưng mà trong lòng mấy người Khổng Bồng, Lam Tiểu Bố công khai lấy ra Luân Hồi Oa, còn chủ động để bọn hắn lên phi thuyền của mình, trong lòng bọn họ không có bao nhiêu kích động và mừng rỡ. Đến đầu heo cũng có thể nghĩ được, không có chút bản lĩnh, dám tùy tiện lấy Luân Hồi Oa ra trước mặt người khác sao?
Khổng Bồng lại nhớ đến động tác kéo tay Sắc Nhân Nhi lúc trước của Lam Tiểu Bố, bất an trong lòng lại càng mãnh liệt.
“Vân Phi, Mi Nương, chuyện này chỉ sợ không đơn giản. Tên Ngộ Không này chỉ cần tiện tay là lấy ra Luân Hồi Oa, chẳng hề có chút do dự nào mà đi cùng chúng ta đến di tích Thánh Nhân, có thể thấy được hắn hoàn toàn không sợ chúng ta.” Khổng Bồng truyền âm cho Thiên Vân Phi và Cố Mi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận