Khí Vũ Trụ

Chương 372: Dưới đáy lồng giam (2)

Thần niệm còn chưa tràn ra đã lập tức bị cuốn đi, Lam Tiểu Bố không tiến vào Vũ Trụ Duy Mô, hắn biết có tiến vào cũng không được. Cũng giống như lúc trước hắn bị truyền tống từ Nguyên Châu đến Địa Cầu, thần niệm của hắn không thể sử dụng được, nói gì đến chuyện tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô.
Lực hút trong vết nứt càng lúc càng mạnh, Lam Tiểu Bố cố gắng duy trì sự tỉnh táo của mình, nhưng hắn vẫn không thể nào làm được, lực hút này chẳng những càng ngày càng mạnh, thân thể hắn cũng không ngừng xoay tròn theo lực lượng đối lưu này, giờ phút này Lam Tiểu Bố tựa như bị lọt vào một máy ly tâm cực lớn, ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc Lam Tiểu Bố mở mắt ra, đã biết bản thân mình không còn ở trong vết nứt không gian kia nữa, hắn tựa như đang nằm ở trong một vùng đầm lầy, thân thể còn đang ngâm trong nước. CHỉ là giờ phút này cả người hắn vô cùng đau đớn, hoàn toàn không thể nào nhúc nhích được. Bên ngoài tối tăm mờ mịt, nếu không phải thị lực Lam Tiểu Bố tốt, hắn thật sự sẽ không thấy rõ được gì.
Một con kền kền từ trên không trung lao xuống, sau đó mổ lên người hắn một cái. Đau đớn truyền đến, Lam Tiểu Bố định vươn tay ra bắt lấy con kền kền này, nhưng mà tay tựa như nặng ngàn cân, hòan toàn không thể nhấc lên được.
Lam Tiểu Bố hiểu, sở dĩ hắn tỉnh lại là vì kền kền đang không ngừng rỉa thịt trên người hắn. Nếu mà hắn còn không tỉnh lại, thịt trên người hắn sẽ nhanh chóng bị kền kền rỉa sạch.
Có lẽ cảm nhận được Lam Tiểu Bố không thể làm gì được mình, còn kền kền kia lại đáp xuống lần nữa, mổ một cái lên người Lam Tiểu Bố, kéo theo một ít máu thịt. Mấy con kền kền khác dần dân cũng biết nơi này có thịt tươi mới, lập tức bay đến.
Lam Tiểu Bố nhắm mắt lại, điên cuồng vận chuyển Thái Xuyên Quyết. Rất nhanh đã vận chuyển Thái Xuyên Quyết được một chu thiên.
Sau khi chu thiên thứ nhất qua đi, một đạo chân nguyên hoàn toàn mới ngưng tụ trong cơ thể Lam Tiểu Bố. Giờ phút này vừa hay lại có con kền kền khác lao xuống, Lam Tiểu Bố chớp đúng thời cơ, trực tiếp đánh vào cổ con kền kền này.
Kền kền kêu lên một tiếng thảm thiết đau đớn, sau đó lung la lung lay bay đi, nó không bay được bao xa đã rơi xuống đầm lầy. Mấy con kền kền khác nhìn thấy Lam Tiểu Bố còn chưa chết, cũng chỉ kêu lên một tiếng rồi tránh xa.
Lam Tiểu Bố cảm nhận được vũng nước đầm lầy dưới người đang bốc mùi, bên trong còn có đủ loại côn trùng bò sát đang bò tới bò lui trên cơ thể, trong lòng hắn có chút run rẩy.
Thái Xuyên Quyết tiếp tục vận chuyển, sau nửa nén hương, Lam Tiểu Bố cuối cùng cũng đứng lên, chuyện đầu tiên hắn làm là dùng Thái Sơ Hằng Hỏa thiêu đốt khắp cơ thể mình một lần.
Nhưng côn trùng bám bên ngoài cơ thể đều bị thiêu chết. Lam Tiểu Bố nhanh chóng thi triển Thanh Thủy Quyết và Khử Trần Quyết, tẩy rửa cơ thể mấy lần, lúc nầy mới đổi quần áo sạch sẽ khác.
Thần niệm tràn ra ngoài, khắp nơi đều là xương trắng. Một vài con kền kền đang liên tục bay lên bay xuống quanh những đám xương trắng này, bọn chúng đang tìm chút thịt hôi nát trên xương trắng.
Trong lòng Lam Tiểu Bố trầm xuống, nếu như Lạc Thải Tư dến đây, cho dù không chết thì chỉ sợ cũng khó mà sống sót.
Thần niệm của hắn lại mở rộng ra thêm, cách hắn mấy chục dặm có một vết nứt hư không, vết nứt hư không này chỉ cao vài trượng, rộng một trượng, xem ra mình từ vết nứt hư không đó đẩy ra đây.
Lam Tiểu Bố lập tức tìm xem vết nứt này kéo dài đến đâu, nếu như Lạc Thải Tư bị kéo đến nơi này, chỉ cần hắn đi dọc theo vết nứt này mà tìm kiếm, sớm muộn cũng có thể tìm được.
Chỉ là Lam Tiểu Bố vừa mới đi vài bước đã ngừng lại, hắn nhìn thấy rõ ràng vết nứt đang dần giảm nhỏ. Chỉ qua một nén hương, vết nứt kia đã biến mất không còn tung tích.
Lam Tiểu Bố hiểu được, vết nứt hư không chỉ tạm thời xuất hiện, cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào. Có thể thấy được Lạc Thải Tư không nhất định sẽ giống hắn, xuất hiện ở đây.
Một đám rắn độc nghênh ngang đi qua trước mắt Lam Tiểu Bố, thần niệm Lam Tiểu Bố không nhịn được mở rộng ra, hắn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đây là nơi nào.
Rất nhanh Lam Tiểu Bố đã cảm thấy không đúng, nơi này tựa như một cái thau cực lớn, phía trên cái thau này đều là trận pháp cấm chế khóa lại, hắn hòan toàn không thể nhìn thấy bầu trời. Hay nói cách khác nơi này giống như là đáy nồi, còn phía trên đã bị nắp nồi che lại.
Từng bầy kền kền đang ở trên mép của nắp nồi, tạo mép nắm nồi có một ít hang động, có lẽ là hang ổ của kền kền.
Lam Tiểu Bố đi thêm một chút nữa, trái tim hắn trầm xuống. Hắn hoài nghi mình đã bước vào một lồng giam, cái lồng giam này chính là một cái nồi. Diện tích đấy nồi chỉ khoảng mấy trăm dặm, bên trong ngoài mấy đầm nước đang bốc mùi khiến người khác buồn nôn ra thì chính là vô số xương trắng. Có nơi thậm chí còn thấy xương trắng chồng chất một chỗ.
Hắn tiến đến nơi vết nứt Hỗn ĐỘn kia, cái vết nứt này vừa hay xuất hiện ở lồng giam này, sau đó đẩy hắn ra đây.
Sau khi vết nứt biến mất, bây giờ hắn có muốn đi cũng không thể đi được.
Lam Tiểu Bố bắt đầu tìm kiếm dưới đáy nồi, mấy ngày sau, Lam Tiểu Bố xác định Lạc Thải Tư không có ở đây. Lam Tiểu Bố thở dài, hắn biết bây giờ điều mình cần lo lắng không phải là Lạc Thải Tư mà là chính bản thân hắn.
Dưới đáy của cái nồi này không biết đã có bao nhiêu người chết, có nơi xương cốt đã chất thành núi. Hơn nữa Lam Tiểu Bố khẳng định, ở đây có một số người có thực lực vô cùng mạnh, thậm chí còn vượt xa Chân Tiên cảnh, từ trên xương cốt có thể nhìn ra được điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận