Khí Vũ Trụ

Chương 1853 - Đại Mộng Thánh Nhân.

Yểm Ma không còn, áp lực của Lâu Thiêm Hồ cũng giảm đi rất nhiều. Hắn ta lập tức nhìn thấy Lam Tiểu Bố, còn cả Luân Hồi Kiều đang ẩn chứa đạo vận Luân Hồi quay cuồng trước mặt Lam Tiểu Bố.
“Ha ha, Lam tiền bối.” Lâu Thiêm Hồ cười ha ha một tiếng, lập tức xông ra khỏi vòng vây của Yểm Ma, đứng cách Lam Tiểu Bố không xa. Những Yểm Ma đuổi theo kia, đều bị Luân Hồi Kiều cuốn đi.
Đối với chuyện Lam Tiểu Bố có Luân Hồi Kiều, hắn ta không cảm thấy kỳ quái, trước đó Lam Tiểu Bố cũng đã lấy ra Luân Hồi Oa, bây giờ có Luân Hồi Kiều thì sao chứ? Thao tác bình thường thôi.
Tên nam tử kề vai chiến đấu với Lâu Thiêm Hồ cũng bước đến, đứng bên cạnh Lâu Thiêm Hồ.
Thiên Cương Thánh Nhân không biết lúc trước khi Lâu Thiêm Hồ là Chuẩn Thánh hậy kỳ, Lam Tiểu Bố là Thần Quân, Lâu Thiêm Hồ đã gọi Lam Tiểu Bố là tiền bối. Cho dù biết, hắn ta cũng cảm thấy bình thường. Nhưng mà nam tử đang đứng bên cạnh Lâu Thiêm Hồ thì lại khiếp sợ vô cùng nhìn Lam Tiểu Bố, lai lịch của Lâu Thiêm Hồ, hắn ta hiểu rất rõ, người sáng lập Tuyên Hà Đan Đạo, có thể nói là có tư lịch cực dày, ít nhất thì so với hắn ta thì dày hơn. Một gia hỏa già đời như vậy, lại gọi Lam Tiểu Bố là tiền bối, người trẻ tuổi kia rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngược lại là cái cây cầu đang lưu chuyển đạo vận kia, nhìn giống như đạo vận Luân Hồi…. Chẳng lẽ đây là Luân Hồi Kiều? Nghĩ đến Luân Hồi Kiều, ánh mắt nam tử này thay đổi.
Cường giả có được Luân Hồi Kiều, lai lịch sợ rằng còn mạnh hơn Lâu Thiêm Hồ rất nhiều.
“Lâu tiền bối, chúng ta lại gặp mặt rồi, chúc mừng tu vi tăng tiến.” Lam Tiểu Bố cũng cười một cái, tâm trạng không tệ.
Thiên Cương Thánh Nhân nghe thấy Lam Tiểu Bố gọi Lâu Thiêm Hồ là tiền bối, trong lòng hoảng hốt, bắt đầu quan sát tỉ mỉ tên nhất chuyển Thánh Nhân mà trước đó hắn ta không coi trọng là Lâu Thiêm Hồ này. Lam Đạo Quân gọi là tiền bối, sao có thể đơn giản chứ?
Lâu Thiêm Hồ cười cười, “So với ngươi, ta cảm thấy tuổi tác của mình đều uổng phí rồi, cái đang càn quét Yểm Ma này là Luân Hồi Kiều sao?”
“KHông sai, quả thật là Luân Hồi Kiều.” Lam Tiểu Bố đáp, với thực lực của hắn bây giờ, đừng nói là lấy Luân Hồi Kiều ra, cho dù có lấy Vũ Trụ Duy Mô ra, cũng không có mấy người dám nhòm ngó đến đồ của hắn.
“ĐÚng rồi, đay là Viêm Linh đạo hữu. Cái quảng trường Địa Mộng Tháp này nói đến cuối cùng thì cũng là do Viêm Linh đạo hữu khai sáng, lần này hắn cùng ta đến đây ngăn chặn Yểm Ma, nếu không phải có ngươi đến đây, chúng ta đã bị xử lý cả rồi.” Đến khi sắp không thể kiên trì nổi thì Lam Tiểu Bố đến cứu, tâm trạng Lâu Thiêm Hồ không tệ.
Viêm Linh? Lam Tiểu Bố lập tức nhớ đến trước đó có một vài người thu linh thạch ở đây đã bị hắn giết chết, hình như là ĐỊa Viêm Thần Cốc.
“Viêm Linh kính chào Lam tiền bối.” Viêm Linh Thánh Nhân nhanh chóng kính cẩn thi lễ, ngay cả Lâu Thiêm Hồ cũng gọi là tiền bối, hắn ta cũng chỉ có thể gọi là tiền bối.
Lam Tiểu Bố gật đầu, không lôi chuyện cũ ra.
“Tiểu tử, lại là ngươi.” Một giọng nói kinh sợ vang lên, sau đó có một bóng người xông ra khỏi Địa Mộng Tháp.
“Đại Mộng Thánh Nhân?” Thiên Cương Thánh Nhân nhìn thấy tu sĩ vừa lao ra kia, biến sắc, theo bản năng lui về sau mấy bước. Mặc dù hắn ta và Đại Mộng Thánh Nhân là nhân vật tồn tại cùng thời, nhưng bàn về thực lực và uy vọng, hắn ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn đối phương.
“A, Thiên Cương Thánh Nhân? Ngươi còn chưa chết à?” Người đến cũng đã nhìn thấy Thiên Cương Thánh Nhân đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố.
Thiên Cương Thánh Nhân? Lâu Thiêm Hồ và Viêm Linh Thánh Nhân vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Thiên Cương Thánh Nhân, đây là tồn tại trong truyền thuyết, vậy mà bây giờ đang đứng trước mặt bọn họ.
“Đạo Quân, gia hỏa này tên là Lâu Dị Y, lấy mộng cảnh để chứng đạo, sau đó khai sáng ra công pháp đại đạo Đại Mộng Đạo Điển thuộc về mình. Đồng thời lấy được bảo vật đỉnh cấp, Đại Mộng Tháp.. Giết người như ngóe, không biết đã có bao nhiêu nhân vật mạnh mẽ đều bị vẫn lạc trong Đại Mộng Đạo Cảnh của hắn.” Thiên Cương Thánh Nhân cũng không giấu diếm về Đại Mộng Thánh Nhân, nói vô cùng kỹ càng.
Lâu Dị Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Cương Thánh Nhân, “Từ Qua, lúc trước ta chỉ cho rằng ngươi nhát gan, bây giờ ta mới biết được, ngươi chẳng những nhát gan, mà còn chẳng bằng con chó, thậm chí còn tìm một chủ tử để liếm. Sớm biết ngươi là loại rác rưởi này, lúc trước ta nên cho ngươi đi luân hồi đến Mộng giới của ta.”
Thiên Cương Thánh Nhân không thèm để ý chút nào, giọng điệu vẫn như thường nói, “Ta đầu nhập làm thủ hạ của Lam Đạo Quân, đó là vì muốn hướng đến quang minh chính nghĩa. Ta tin rằng, tương lai vũ trụ Hạo Hãn, nhất định do Lam Đạo QUân khống chế, chỉ có Lam Đạo Quân, mới có thể giúp vũ trụ bình an lâu dài. Ngươi chỉ là một con mộng non thì biết cái quái gì, lo xem xét thời cơ mà đầu nhập với Thiên Cương gia gia ngươi đi, cho ngươi một con đường sống.”
Lâu Thiêm Hồ và Viêm Linh Thánh Nhân nhìn mà ngây người, Thiên Cương Thánh Nhân và Đại Mộng Thánh Nhân, đều là nhân vật cường đại trong truyền thuyết. Bây giờ bọn hắn cũng đã chứng đạo Thánh Nhân, lại nhìn thấy hai vị Thánh Nhân này mắng nhau, giống như là hai tên côn đồ, thật sự không thể nào tin nổi.
Lam Tiểu Bố lại cảm thấy không ổn, hắn và Đại Mộng Thánh Nhân thù sâu như biển, gia hỏa này vừa ra ngoài thì ra tay ngay với hắn mới đùng, chứ không phải lề mề chậm chạp giống như bây giờ, ở trong này nhất định có gì đó không đúng. Loại nhân vật như Đại Mộng Thánh Nhân, sao có thể đi tranh cãi miệng lưỡi chứ?
Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố im hơi lặng tiếng lấy TRận Bàn Không Gian ra. KHông sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Những lão yêu quái này có quá nhiều thủ đoạn, đừng có không cẩn thận rồi lật thuyền trong mương.
Lâu Dị Y từ tốn nói, “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện tương lai không phải một mình gặp phải ta, nếu không thì ngươi sẽ phải hối hận đó.”
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Chỉ sợ ngươi không có tương lai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận