Khí Vũ Trụ

Chương 337: Là ta chủ động đến. (2)

Những phong chủ và trưởng lão còn lại đều nhanh chóng vọt ra ngoài, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là cường giả Cửu Châu Sơn đến, bọn họ dám tiến đến đánh Tây Côn Lôn phái.
Lam Tiểu Bố chỉ dùng hai kích, đại trận hộ sơn của Tây Côn Lôn phái đã kịch liệt chấn động. So với lúc trước khi Thượng Quan Tiểu Y đánh KHí Tiên phủ, uy thế mạnh hơn rất nhiều. Nhưng Lam Tiểu Bố còn chưa dốc hết toàn lực, nếu như dốc toàn lực, vậy thì hắn sẽ trực tiếp lấy Chiếu Thiên Ấn ra.
Trác Thải Lâu vừa đến hộ trận tông môn thì nhìn thấy Lam Tiểu Bố, lập tức nói, “Hóa ra là Lam thành chủ của Mưu Bắc tiên thành.”
Mặc dù trong miệng đang chào hỏi, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, đồng thời còn hận không thể lập tức giết chết Thái Hòa Liên Bân. Nếu như không phải ý kiến ngu ngốc của Thái Hòa Liên Bân, Lam Tiểu Bố sẽ đánh đến Tây Côn Lôn phái sao?
Thái Hòa Liên Bân ngươi mà thật sự tìm được giúp đỡ thì thôi, quan trọng là bây giờ chẳng có ai đến giúp đỡ, còn khiến tông chủ như hắn bị trọng thương, quả thậtlà đồ đáng chết. Nếu như hắn không bị trọng thương, vậy thì còn có cơ hội đấu với Lam Tiểu Bố một trận.
Lam Tiểu Bố xuất hiện ở đây, còn ngang nhiên công kích hộ trận tông môn của Tây Côn Lôn phái, tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Đó là do tin tức bọn họ muốn liên thủ với các tông môn cấp năm công kích Mưu Bắc tiên thành bị lộ ra, người ta đương nhiên là chủ động tìm tới tận cửa rồi. Cái này rõ ràng là Tây Côn Lôn phái trộm gà không được còn mất nắm gạo mà.
Sau khi Trác Thải Lâu chào hỏi xong, lập tức mở hộ trận tông môn ra.
Hắn thấy, cho dù hắn không mở hộ trận ra, Lam Tiểu Bố cũng có thể đánh vỡ hộ trận này. Đến lúc đó chẳng những mặt mũi của Tây Côn Lôn phái bị vứt sạch, ngay cả hộ trận cấp tám cũng không còn.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Không sao, nghe nói Tây Côn Lôn phái định tìm người đến dạy dỗ Mưu Bắc tiên thành ta, sau đó bắt ta về đây. Ta lo các ngươi tuổi tác đã cao đi đường không tiện, cho nên chủ động tìm tới.”
Phùng Độ biết Lam Tiểu Bố ra tay độc ác, hơn nữa hơi thở trên người Lam Tiểu Bố rõ ràng còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều. Giờ phút này Tây Côn Lôn phái chỉ còn hai Nhân Tiên, tông chủ còn bị trọng thương chưa lành, lúc này mà đối kháng với Lam Tiểu Bố thì có khác gì tìm đường chết.
Phùng Độ vội vàng thi lễ một cái, sau đó vô cùng khách sáo nói, “Lam tông chủ, chỉ sợ chuyện này có hiểu lầm rồi. Có người âm thầm châm ngòi ly gián quan hệ giữa Tây Côn Lôn phái và Lam thành chủ, Phùng Độ ta đảm bảo Tây Côn Lôn phái sẽ không có bất kỳ ý nghĩ không tốt nào đối với Mưu Bắc tiên thành.”
Thất âm Kích trong tay Lam Tiểu Bố đột nhiên cắm xuống đất, cười nói, “Tây Côn Lôn phái ngươi đảm bảo, ha ha…”
Giờ phút này Trác Thải Lâu mới nhìn rõ họa kích trong tay Lam Tiểu Bố, ánh mắt hắn run lên, bởi vì hắn nhận ra thanh họa kích này, đây tuyệt đối là thanh họa kích ở Lạc Kích cốc. Thanh họa kích này không biết đã ở Lạc Kích cốc bao nhiêu năm, chưa có ai có thể lấy được, mỗi một người đến Lạc Kích cốc lấy họa kích này, cuối cùng đều bị vẫn lạc trong Lạc Kích cốc. Bây giờ thanh họa kích này lại xuất hiện trong tay Lam Tiểu Bố, điều này cho thấy điều gì? Cho thấy Lam Tiểu Bố đã lấy được thanh họa kích này, cũng gián tiếp nói rõ thực lực của Lam Tiểu Bố đã vượt xa cả Nhân Tiên.
Trác Thải Lâu vốn vẫn còn ý định liều mạng, lúc này bèn nói, “Lam thành chủ, chuyện này quả thật là do Tây Côn Lôn phái không đúng. Nhưng Tây Côn Lôn phái ta tuyệt đối không muốn đối kháng với Lam thành chủ, Lam thành chủ có thể nêu ra một vài điều kiện, nếu như Tây Côn Lôn phái ta thật sự không làm được,vậy thì chì có thể liều mạng một lần thôi.”
Giờ phút này Trác Thải Lâu mới cảm thán tông môn ở Nguyên Châu đúng là không đồng lòng chút nào, lúc đầu còn có một Cửu Châu Sơn đứng ở giữa cân bằng khiến mọi người đồng lòng, bây giờ Cửu Châu Sơn đã bị Lam Tiểu Bố đánh đến mức không dám ra mặt. Nếu như các tông môn ở Nguyên Châu đồng lòng, Lam Tiểu Bố có còn dám đến Tây Côn Lôn phái giễu võ dương oai hay không? Chỉ cần tin cầu cứu được phát ra, tất cả tông môn cấp năm xông đến, Lam Tiểu Bố có mạnh hơn nữa cũng chỉ có một người mà thôi.
Nghe thấy lời Trác Thải Lâu nói, Lam Tiểu Bố lại vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Trác Thải Lâu. Hắn rất thích cách nói chuyện này, dứt khoát quả quyết mới là người thức thời.
“Tốt, nếu Trác tông chủ đã thức thời như vậy, thế thì ta đây nói thẳng. Ta đây, thiếu hai thứ, một là ta cần một đầu linh mạch thượng phẩm, hai là ta cần một món Tiên khí phi hành.”
Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói, tất cả mọi người đều kinh hoảng.
Rõ ràng là vẫn phải đánh rồi mà, muốn một đầu linh mạch thượng phẩm? Ha ha, linh mạch thượng phẩm thì tông môn cấp năm có được mấy cái?
Tất cả người của Tây Côn Lôn phái đã chuẩn bị ra tay rồi, Lam Tiểu Bố cũng đã sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Chỉ cần bên kia vừa ra tay, hắn sẽ xử lý Trác Thải Lâu trước, sau đó xử lý Phùng Độ. Những người còn lại đối với hắn mà nói, đều là binh lính tôm tép mà thôi.
Khiến cho tất cả mọi người không ngờ được là, Trác Thải Lâu chẳng những không ra tay, ngược lại còn nói, “Lam thành chủ, linh mạch thượng phẩm thì ta có thể giúp ngươi tìm một cái, nhưng Tiên khí phi hành thì ta thật sự không có cách nào cả, Tây Côn Lôn phái ta cũng không có. Nhưng ta biết có một nơi có, chỉ cần Lam thành chủ đồng ý biến chiến tranh thành tơ lụa, ta sẽ nói cho Lam thành chủ biết ở đâu có Tiên khí phi hành.”
“Ha ha, ta rất thưởng thức tính cách này của Trác tông chủ, cứ làm như vậy đi, ta đồng ý. Nhưng mà ta còn một chuyện nữa, nếu như chuyện này cũng có thể làm được, vậy thì Trác tông chủ giúp ta tìm đầu linh mạch thượng phẩm kia sau cũng được.” Lam Tiểu Bố cười ha ha nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận