Khí Vũ Trụ

Chương 2662 - Gặp lại Loan Loan

“KHông tệ đó, Trường Nhất Đạo Tổ, tu vi lại tăng tiến.” Lam Tiểu Bố ha ha một tiếng, trong lòng hắn thì lại có chút khinh bỉ gia hỏa này, Hưu Đà thế giới không còn, gia hỏa này lại sống rất vui vẻ.
Trường Nhất biết tính tình của Lam Tiểu Bố, có lẽ cũng không coi trọng hắn ta lắm, vì sao Hưu Đà thế giới không còn, hắn ta lại sống rất thoải mái. Trong lòng hắn ta thì đậu đen rau muống, ngươi cho rằng ai ai cũng biến thái như ngươi và Mạc Vô Kỵ kia sao? Tộc Thiên Mông người ta có Vũ Trụ Thụ và Duy Củ thế giới giúp đỡ, cường giả trong tộc Thiên Mông thì lại càng nhiều như mây, ta có thể làm gì chứ? Ta có thể sống sót được đã xem như không tệ rồi, còn muốn gì nữa chứ?
Hôi Trực lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn ta đã sớm giết Lam Tiểu Bố ngàn vạn lần.
Lam Tiểu Bố lại đi về phía Hôi Trực, Hôi Trực nhìn Lam Tiểu Bố tiến đến, theo bản năng mà lui về sau. Thậm chí chính bản thân hắn ta cũng không nhận ra, đạo tâm của mình đã có vết nứt.
“Loan Loan, vài ngày rồi không gặp.” Lam Tiểu Bố cười tủm tỉm nhìn Hôi Trực.
“Ngươi muốn gì?” Giọng điệu Hôi Trực lạnh lẽo.
Mấy tên cường giả đứng bên cạnh đều kinh ngạc, đây là Hôi Trực đó, Đạo Tổ Đại Mộng, bàn về thực lực, có thể nghiền ép người cùng cấp. Đạo Tổ của mười đại thế giới khi nhìn thấy Đạo Tổ Hôi Trực này, cũng phải tránh sang một bên.
Trường Nhất nhìn thấy mà sau lưng thấm đầy mồ hôi lạnh, hắn ta biết Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ lợi hại. Nhưng lợi hại này chỉ là dùng thực lực của bọn hắn mà cân nhắc, hơn nữa còn là ở đại vũ trụ.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết, quy tắc thiên địa ở đại vũ trụ bị Vũ Trụ Thụ và tộc Thiên Mông động tay động chân, không tốt cho tu sĩ Nhân tộc, thậm chí còn là áp chế. Cho nên loại tu sĩ đại đạo tự thân như Lam Tiểu Bố, tu vi thấp hơn một cấp độ có thể đánh bại bọn hắn không phải là chuyện gì lạ. Bởi vì một khi rời khỏi đại vũ trụ rồi, vậy thì mức độ mạnh yếu sẽ khó mà nói được.
Thế nhưng Hôi Trực và Hoàn thì khác, hai tên này thực sự có thể nghiền ép Đạo TỔ. Nếu không phải bọn hắn không ra ngoài, mà chỉ luôn để thủ hạ ra ngoài làm việc, vậy thì đã không có chuyện của Đạo Tổ mười đại thế giới rồi.
Hai tên cường giả bước đại đạo thứ tám này trước đó luôn trốn ở đại vũ trụ bế quan, bây giờ bọn hắn nhìn thấy Hôi Trực dường như kiêng kỵ Lam Tiểu Bố thì há hốc mồm, dường như thế giới quan của bản thân đều bị lật đổ.
Tên tuổi của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ bọn hắn đều từng nghe đến, biết là trên thực lực có thể so sánh với Đạo Tổ. Nhưng ở đại vũ trụ có hai cái ngoại lệ, đó chính là Hoàn và Hôi Trực. Hai người này tu vi mặc dù đã ở cực hạn của bước đại đạo thứ tám, nhưng thực lực đã sớm có thể nghiền ép Đạo Tổ và bước đại đạo thứ tám bình thường.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Loan Loan, thương lượng với ngươi một chút. Lấy cây cung kia của ngươi cho ta, ta đồng ý trả lại cho ngươi một món đồ vật, chỉ cần là đồ trong kho của ngươi, ngươi cứ tùy ý lựa chọn.”
“Nằm mơ…”
Hôi Trực vừa nói được hai chữ đã bị Lam Tiểu Bố cắt ngang, “Loan Loan, nằm mơ hay không nằm mơ thì tự bản thân ngươi hiểu rõ. Bây giờ ngươi đang bị trọng thương, nếu như còn chọc giận ta, ta liều mạng bỏ qua Vũ Trụ Thụ mà giết ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy trốn được sao? Cái Khai Thiên Phá Vị Phù kia của ngươi, chắc hẳn còn có tấm thứ hai nhỉ? Còn cả cây cung kia giữ lại trong tay ngươi, ngươi có thể làm được gì? Chỉ là chiếm thêm một chút diện tích, khiến bản thân đau buồn thêm thôi.
Đương nhiên, chắc hẳn là ngươi đang nghĩ, nếu có một ngày lấy được mũi tên trong tay ta đi, ngươi có thể hợp nhất cung tiễn. Không phải là ta không coi trọng ngươi, Loan Loan, ngươi cảm thấy cái khả năng này có thể xảy ra hay không? Người thông minh chân chính không phải giống như ngươi, người thông minh chân chính và cường giả là phải vận dụng toàn bộ tài nguyên, tăng thực lực của mình lên. Nếu không ngươi bị người ta giết rồi, giữ lại nhiều đồ như vậy là để chuẩn bị cho người khác sao? Người còn chưa biết nhỉ, trước đây không lâu ta đã gặp Hoàn, thực lực của Hoàn đã tăng lên không ít đấy, ta cảm thấy có thể nghiền ép người bây giờ rồi, ha ha.”
Lam Tiểu Bố không biết giữa Hoàn và Hôi Trực có ngăn cách hay không, nhưng mà hai người này ở đại vũ trụ có thể nói là hai đại chí cường, hắn không tin giữa hai người này chẳng có chút cạnh tranh nào. Ngược lại hắn cảm thấy kỳ quái chính là vì sao Hôi Trực lại dựa vào Phá Vị ĐỘn Phù để chạy trốn, lại còn có thể quay lại đại vũ trụ?>
KHả năng duy nhất chính là trên tấm Phá Vị Độn Phù kia của Hôi Trực có định vị đến đại vũ trụ, hoặc là cái Phá Vị Phù kia có thể giúp Hôi Trực tùy ý lựa chọn nơi đến. Nếu là như vậy, Hôi Trực thật sự đã lãng phí đồ tốt rồi. Nếu như lúc đó Hôi Trực lấy phù lục ra, đồng thời nói rõ công năng, sau đó đưa cái phù lục này cho hắn, nói không chừng hắn sẽ thả cho Hôi Trực một lần.
Nếu như Hôi Trực biết Lam Tiểu Bố nghĩ như vậy, nhất định là chửi ầm lên, ông đây tin ngươi cái quái ấy.
Sắc mặt Hôi Trực âm trầm, nhưng không tiếp tục phản bác lời Lam Tiểu Bố nói, hắn ta biết rõ lời Lam Tiểu Bố nói không có chữ nào là giả.
Mặc dù hắn ta tin tưởng, cho dù bây giờ Lam Tiểu Bố có ra tay, hắn ta cũng có thể chạy thoát, dù sao thì nơi này không có kết giới không gian của Lam Tiểu Bố, nhưng lời Lam Tiểu Bố nói có đạo lý, bây giờ hắn ta cũng không thể đi được.
Vô Khư Cung ở trong tay hắn ta, với thực lực và sự cường thế mà Lam Tiểu Bố thể hiện ra, hắn ta muốn lấy lại Vô Khư Tiễn, đó là chuyện không thể nào. Cho dù có khả năng, cũng là chuyện của vô số năm sau. Vô số năm trôi qua, hắn ta bước vào bước đại đạo thứ chín, chẳng lẽ Lam Tiểu Bố lại dậm chân tại chỗ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận