Khí Vũ Trụ

Chương 1634 - Chương 1634; Bị phát hiện (2)

Nam tử nhíu mày càng sâu, lời này không phải là không thể nói, nhưng bây giờ vẫn chưa biết rõ lai lịch của Lam Tiểu Bố, nói lời này có chút sớm.
Lam Tiểu Bố cười ha ha, nói với Thôi Hạnh Lan, “Hạnh Lan tỷ, ngươi nói một chút xem tình hình cụ thể như thế nào.”
Thậm chí không cần hỏi, Lam Tiểu Bố cũng biết một nam một nữ này đang bắt nạt người. Thôi Hạnh Lan có tu vi gì? Nàng sẽ chủ động đi khiêu khích một Thế Giới Thần sao? Nếu như Thôi Hạnh Lan có tính cách như vậy, thế thì đã không thể sống đến ngày hôm nay rồi.
Thôi Hạnh Lan lập tức nói, “Ta ở bên ngoài phát hiện một thứ có đẳng cấp rất có thể là thần linh thảo, lúc hái nó thì bọn bọn họ phát hiện, bọn hắn muốn cướp đồ của ta, ta bèn dùng một lá độn phù chạy thoát. Chính là như vậy, nhưng vẫn bị bọn hắn đánh trọng thương.”
Lam Tiểu Bố khẳng định Thôi Hạnh Lan không chỉ tìm được một gốc thần linh thảo, mà tuyệt đối là bảo vật đỉnh cấp, nếu không thì đã không có loại chuyện này. Nếu là thần linh thảo bình thường, Thôi Hạnh Lan nhất định đã đưa cho đối phương rồi. Cái thần linh thảo này đã đến cấp độ nàng tuyệt đối không dám đưa cho đối phương, chắc hẳn biết rõ sau khi đưa cho đối phương rồi, đối phương nhất định sẽ giết nàng diệt khẩu.
“Ha ha, nếu ngươi đã muốn ra mặt, vậy chi bằng chúng ta dựa vào thực lực để nói chuyện đi.” Nam tu ha ha một tiếng, cầm phi kiếm đưa mấy đạo tin tức ra ngoài.
Cho dù Lam Tiểu Bố là đệ tử thánh môn đỉnh cấp, cũng không dám nói gì Uẩn Thần đạo hắn ta.
Lam Tiểu Bố lại đột nhiên biến sắc, hắn lập tức nói với Thôi Hạnh Lan, “Ngươi đi trước đi, ta ở chỗ này còn một số việc.”
Sắc mặt hắn thay đổi, không phải vì nam tu này là đệ tử của Uẩn Thần đạo, càng không phải vì gia hỏa này muốn cáo trạng gọi người đến giúp đỡ. Mà là vì trong phạm vi thần niệm của hắn nhìn thấy mấy tên đệ tử Trường Sinh Thánh Đạo đang chặn bên ngoài phường thị, trong có còn có một tên gia hỏa mà hắn bắt được lúc trước, Kế Tán.
Nhìn thấy đám người này, thậm chí Lam Tiểu Bố không cần hỏi cũng biết bản thân mình đã bị bại lộ rồi. Sở dĩ bọn gia hỏa này còn chưa tiến vào trong, chỉ là muốn chặn hắn ở trong phường thị mà thôi. Nhiều nhất không quá một nén nhang, sẽ có cường giả đỉnh cấp đến đây.
Thôi Hạnh Lan biết với thực lực của mình ở chỗ này chẳng những không giúp được Lam Tiểu Bố, mà còn cản trở Lam Tiểu Bố. Nàng vội vàng lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Lam Tiểu Bố, “Vậy ta đi trước, nơi này có một vài giới thiệu liên quan đến chuyện ngươi muốn biết.”
Lúc đầu Lam Tiểu Bố sẽ không chút do dự mà từ chối, nhưng mà sau khi nghe Thôi Hạnh Lan nói, hắn gật gật đầu cất chiếc nhẫn đi, sau đó truyền âm đến, “Người ta đối đầu, đều là cường giả thánh môn. Ngươi phải đi càng xa càng tốt, nếu không thì sẽ liên lụy đến ngươi.’
Thôi Hạnh Lan vẫn luôn là tán tu, đương nhiên biết lúc nào nên làm việc dứt khoát. Sau khi đưa chiếc nhẫn cho Lam Tiểu Bố, nàng nhanh chóng rời đi. Không cần Lam Tiểu Bố nhắc nhở, nàng cũng biết mình nhất định phải đi càng xa càng tốt. Cũng may bây giờ Trường Sinh Giới đang mở rộng ra ngoài, có rất nhiều chỗ để trốn tránh.
“Còn muốn chạy, đừng nằm mơ.” Nhìn thấy Thôi Hạnh Lan muốn chạy, nữ tu Thần Quân sơ kỳ kia lại vươn tay ra bắt lấy Thôi Hạnh Lan, nàng ta tin rằng đồng bạn sẽ hỗ trợ. Còn chuyện để Thôi Hạnh Lan chạy đi trước mặt mình, nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Chỉ là tay của nàng ta chỉ vừa mới duỗi ra, một đạo nhận mang đã xẹt qua không gian đánh tới.
Một đám sương máu nổ tung, nữ tu này trực tiếp bị xé thánh hai nửa, Nguyên Thần cũng không tràn ra ngoài.
“Ngươi dám giết…” Sắc mặt nam tu đại biến, hắn ta không ngờ Lam Tiểu Bố to gan như vậy, dám công khai giết đệ tử Uẩn Thần đạo hắn.
Hắn ta chỉ nói được ba chữ, lại một đạo nhận mang khác đánh tới. Nam tử này vô cùng hoảng sợ, khí thế tử vong ập đến, hắn ta rất muốn xin tha, đáng tiếc không thể nói ra được một chữ nào. Một khắc sau, lại một đám sương máu nổ tung, hắn ta cũng bị Lam Tiểu Bố giết chết.
Sau khi đoán được thứ trên người Thôi Hạnh Lan không phải thứ tầm thường, Lam Tiểu Bố đã quyết định không để một nam một nữ này còn sống. Còn chuyện đắc tội với Uẩn Thần đạo, ha ha, hắn thật sự không để trong lòng. Ngay cả Thái Hàn Thánh Sơn, Trường Sinh Thánh Đạo và Vạn Đạo Thánh Môn hắn cũng đã đắc tội rồi, có thêm một Uẩn Thần đạo thì sao đâu chứ?
Người trong tức lâu đều vô cùng im lặng, Uẩn Thần đạo chính là thánh môn rất mạnh, bên trong thánh môn còn có nhất chuyển Thánh Nhân. Lam Tiểu Bố dám giết đệ tử của thánh môn cường đại như thế ở nơi này, lá gan quả thật không có biên giới. Hơn nữa có thể dễ dàng giết chết một Thế Giới Thần, có thể tưởng tượng Lam Tiểu Bố ít nhất cũng là một Thần Vương.
Thần niệm Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm Thôi Hạnh Lan, hắn nhìn thấy đệ tử Trường Sinh Thánh Đạo không chặn Thôi Hạnh Lan lại, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài phương thị.
Lần trước không giết chết Kế Tán, hôm nay vừa hay bù được một lần.
Còn về cường giả Trường Sinh Thánh Đạo, cho dù có là nhất chuyển Thánh Nhân đến đây, ít nhất cũng cần một nén nhang, thời gian một nén nhang này, không biết Luân Hồi Oa của hắn đã chạy bao xa.
“Lam Tiểu Bố, ngươi dừng lại…” Khi Kế Tán nói ra lời này, cảm thấy giọng nói của mình có chút run rẩy. Chuyện khiến hắn ta lo lắng nhất đã xảy ra, trước khi cường giả của Trường Sinh Thánh Đạo đến, Lam Tiểu Bố lại rời khỏi phường thị trước. Trên người Lam Tiểu Bố có Luân Hồi Oa, nếu như bây giờ không chặn Lam Tiểu Bố lại, một khi để Lam Tiểu Bố rời đi, cường giả Trường Sinh Thánh Đạo có đến đây thì cũng đã chậm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận