Khí Vũ Trụ

Chương 870: Hư Không Chiểu Nê Hà.

Thật sự chính là Lạc Thải Tư mà hắn muốn tìm, hơn nữa còn có chút khác biệt với lời Lượng Trường Tư nói, Lạc Thải Tư rõ ràng không nằm trong tay Lượng Cô Tài, bây giờ vô cùng an toàn.
Đối mặt với Lạc Thải Tư, Già Quân Không không dám kiêu căng gì, hắn nhanh chóng ôm quyền nói, “Ba vị đạo hữu Chu Kha, Lương Huyên và Đổng An Hàn bởi vì chuyện của ngươi, bị Lượng Trường Tư cấm tỏa. Kết quả ở nơi này gặp Lam Tiểu Bố đạo hữu, Lam Tiểu Bố đạo hữu chế trụ Lượng Trường Tư, đồng thời cứu được ba vị Chu Kha đạo hữu.”
Cổ Đạo nghe đến đó thì đắc ý nói với Lạc Thải Tư, “Chủ mẫu, ta không hề nói sai mà, Bố gia tuyệt đối sẽ không chịu uất ức, thế nào, bây giờ hắn đã có thể dễ dàng nghiền ép tên Lượng Trường Tư kia. Ngươi cũng biết Lượng Trường Tư rồi, tên kia chính là tiên đế mạnh nhất trên Côn Bằng Hào. Trên Côn Bằng Hào trâu thế nào, ở trước mặt Bố gia còn không phải nằm xuống sao.”
“Khoan đã, ngươi gọi ta là gì?” Lạc Thải Tư nhìn chằm chằm Cổ Đạo.
Cổ Đạo nịnh nọt nói, “Trước đó không biết khi nào mới có thể tìm được Bố gia, cho nên ta mới tùy tiện gọi tên của ngươi. Dù sao cũng đang lang thang trong hư không, không để ý đến nhiều chuyện như vậy. Nhưng bây giờ chúng ta sắp tìm được Bố gia rồi, lỡ như gọi tên của ngươi, Bố gia tức giận, nói không chừng sẽ bắt ta đi nấu canh mất. Chủ mẫu, khi ngươi nhìn thấy Bố gia, đừng quên nói vài lời tốt đẹp về ta nhé.”
Lạc Thải Tư và Cổ Đạo đi cùng nhau một đường đến đây, cũng biết bản tính của con hàng này, hừ một tiếng nói, “Ta còn chưa kết hôn đâu, kêu chủ mẫu gì chứ?”
“Đúng đúng, bởi vì ngươi còn chưa kết hôn, ta mới gọi tên người. Nếu không thì bây giờ ta gọi ngươi là sư tỷ nhé?” Cổ Đạo luôn cảm thấy cái lý do trước đó của mình quá miễn cưỡng, với sự khôn khéo của Bố gia, có lẽ nghe qua thì sẽ đoán ra ngay nó không có tôn trọng chủ mẫu Đại Ất Tiên này. Bây giờ Lạc Thải Tư cho nó một lý do mới, nó lập tức cảm thấy cái lý do mới này là tốt nhất.
Lạc Thải Tư không để ý đến Cổ Đạo, thi lễ với Già Quân Không một cái rồi nói, “Già đảo chủ, thật xin lỗi, ngươi nói tiếp đi.”
Già Quân Không tiếp tục nói, “Ba vị bằng hữu Chu Kha vì có Lam Tiểu Bố che chở, cho nên không đi Côn Khư Hải nữa, ta đã phái người đưa bọn họ đến Ngũ Vũ Tiên giới. Lam đạo hữu sau khi biết ngươi bị Lượng Cô Tài bắt đi, bắt Lượng Trường Tư tăng nhanh tốc độ đên Lượng gia ở Côn Khư Hải. Bọn hắn đã đi tám năm rồi, với tốc độ của Côn Bằng Hào, ta đoán ngươi chắc hẳn không đuổi kịp đâu.”
“Có thể liên hệ với Lam Tiểu Bố được không?” Lạc Thải Tư vội vàng hỏi,
Già Quân Không lúng túng, ”Ta và Lam đạo hữu nói chuyện với nhau quá vui vẻ, nhất thời quên để lại ấn ký Thông Tin Châu cho nhau. Hơn nữa vùng hư không này và Côn Khư Hải thường xuyện bị ngắt tin tức, bởi vì trên đường đến Côn Khư Hải có một đoạn quy tắc hư không cực kỳ hỗn loạn, tin tức rất khó truyền đi.”
Già Quân Không thật sự cũng muốn lưu lại thông tin ấn ký với Lam Tiểu Bố, nhưng mà lúc đầu Lam Tiểu Bố người ta đã muốn giết chết hắn, sau đó bởi vì lý do hắn tìm được, khiến Lam Tiểu Bố tha cho hắn một lần, hắn đâu còn dám hỏi ấn ký thông tin nữa?
Lạc Thải Tư im lặng, bây giờ nàng nên quay về Ngũ Vũ Tiên giới hay đến Côn Khư Hải?
Do dự một chút, Lạc Thải Tư quay đầu hỏi Cổ Đạo, “Cổ Đạo, ngươi cảm thấy chúng ta nên tiếp tục tiến đến Côn Khư Hải, hay là về Ngũ Vũ Tiên giới?”
Cổ Đạo he he nói, “Sư tỷ, ngươi làm chủ đi.”
Trong lòng nó đương nhiên muốn đến Côn Khư Hải, Bố gia đang ở Côn Khư Hải, nhất định là phải đi Côn Khư Hải rồi. Côn Khư Hải nhất định là chơi rất vui, đi cùng với Bố gia làm mưa làm giò, so với chuyện quay về Ngũ Vũ Tiên giới bình thản sống qua ngày vui hơn nhiều.
Lạc Thải Tư nghĩ đến chuyện sở dĩ bọn hắn đến đây, hoàn toàn là vì không có phương vị hư không. Bây giờ hỏi xem Già đảo chủ này có phương vị hư không không, bọn hắn có thể quay về Ngũ Vũ Tiên giới rồi.
“Vậy chúng ta quay về Ngũ Vũ Tiên giới đi, còn nhờ Già đảo chủ cho chúng ta phương vị hư không của Ngũ Vũ Tiên giới, chúng ta có thể trở về rồi.” Lạc Thải Tư nói,
Các nàng đến được đây đều dựa vào may mắn, trên thực tế nàng và Cổ Đạo trong hư không tựa như một con ruồi không đầu, đó là lạc đường. Trong miệng Cổ Đạo lúc nào cũng luyên thuyên, nhưng trên thực tế xem xét phương vị hư không còn chẳng bằng nàng.
“Đúng đúng, ta cảm thấy Lạc tiên tử nói rất đúng. Từ đây tiến đến Côn Khư Hải nguy hiểm vô cùng, nửa đường còn có Hư Không Chiểu Nê Hà và đàn Hư Không Thú. Ở chỗ ta vừa hay có phương vị hư không của Ngũ Vũ Tiên giới.” Già Quân Không vội vàng nói,
Tu vi của Lạc Thải Tư là gì chứ? Một đại Ất Tiên, cho dù có thêm một tiên yêu thú cấp bảy, thế này đi Côn Khư Hải chẳng khác nào đi chịu chết.
Cổ Đạo ngắt lời, “Cái gì vậy, bây giờ Bố gia đang ở Côn Khư Hải, chúng ta lại quay về Ngũ Vũ Tiên giới, như vậy chẳng phải đang đi ngược hướng sao?”
Lạc Thải Tư do dự, Cổ Đạo nói cũng không phải không có lý, lỡ như Lam Tiểu Bố ở lại Côn Khư Hải, vậy chẳng phải nàng phải ở Ngũ Vũ Tiên giới chờ không sao?
Không đúng, Lạc Thải Tư tỉnh ngộ ra, nhìn chằm chằm Cổ Đạo, “Cổ Đạo, không phải vừa rồi ngươi nói để ta làm chủ sao? Bây giờ sao lại muốn nêu ý kiến rồi?”
Cổ Đạo lầm bầm một câu, “Ta chỉ là đề nghị, đề nghị mà thôi.”
Sau khi Lạc Thải Tư chất vấn Cổ Đạo xong thì thi lễ với Già Quân Không một lần nữa “Già đảo chủ, ta vẫn quyết định tiến về Côn Khư Hải.”
Đã biết Lam Tiểu Bố đến Lượng gia Côn Khư Hải, đúng như Cổ Đạo nói, nếu như trở lại Ngũ Vũ Tiên giới, Lam Tiểu Bố sau khi rời khỏi Lượng gia rồi lỡ như đi đến nơi khác mà không quay về Ngũ Vũ Tiên giới, chẳng phải nàng sẽ ở Ngũ Vũ Tiên giới đợi công cốc sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận