Khí Vũ Trụ

Chương 2700 - Người quen ở Nhân Hoàng thành. (2)

Như vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Lam Tiểu Bố thật sự không sợ thành chủ này. Mặc dù biết điều đó là không có khả năng, nhưng Di Kỷ tin tưởng chắc chắn mình không hề đoán sai, nhất định là thực lực của Lam Tiểu Bố mạnh đến mức thành chủ cũng không nhìn thấu.
Chuyện không thể tưởng tượng nổi hắn ta cũng không phải là chưa từng nhìn thấy, năm đó vị kia không phải cũng trong thời gian cực ngắn đã có thể chống lại tám Đại Thánh bọn hắn hay sao?
Lúc trước nhiều người vượt qua Thần Vị Môn như vậy, nhưng mà có mấy người giống như hắn ta, còn sống đến bây giờ? Hắn ta có thể sống đến bây giờ, cũng bởi vì ánh mắt của hắn ta rất nhạy bén. ĐƯơng nhiên, đối với chuyện phán đoán sai lầm về Thần Vị Môn, cái này tuyệt đối không thể trách hắn ta được, đây là vì đại đạo và thực lực của hắn ta cách chủ nhân Thần Vị Môn quá xa, cái này hoàn toàn không nằm trên cùng một đẳng cấp.
Tay Lam Tiểu Bố vung lên, những thứ này toàn bộ đều bị hắn cất đi, hắn nhìn thành chủ thản nhiên nói, “Ngươi là người phương nào?”
“Ta là Bành Quản, tu sĩ Nhân tộc ta cần phải đoàn kết lại, mong Lam đạo hữu hãy đi cùng ta đến phủ thành chủ, bàn chuyện đại sự.” Bành Quản lập tức ôm quyền, cho dù hắn ta đã nhìn thấy quá nhiều đồ tốt, nhưng bây giờ vẫn không thể nào tự quyết được.
Vừa nghĩ đến những thứ kia của Lam Tiểu Bố, hắn ta đã nghĩ đến bước đại đạo thứ sáu, rồi đến bước đại đạo thứ bảy…
Nếu như bây giờ hắn ta là bước đại đạo thứ bảy, thế thì hắn ta còn bị vây ở chỗ này sao?
“Lam đạo hữu, ngươi phải cẩn thận Bành Quản, hắn tuyệt đối không có ý tốt mà mời ngươi đến phủ thành chủ, hắn đang muốn giết ngươi, cướp đi đồ tốt trên người ngươi. Cũng giống như cái trận bàn bên trong Nhân Hoàng thành kia, bây giờ Bành Quản vẫn muốn cướp cái trận bàn kia tới tay, cho nên còn đang sai người công kích cái trận bàn kia, hắn căn bản không phải vì tu sĩ Nhân tộc, mà là vì chính hắn…” Di Kỷ đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Nghe thấy lời Di Kỷ nói, đừng nói là Bành Quản và những người bên trong Nhân Hoàng thành, ngay cả Lam Tiểu Bố cũng sửng sốt. Gia hỏa này có quan hệ tốt với hắn đến thế sao? Vậy mà lại mạo hiểm nhắc nhở hắn như vậy?
Chỉ có chính Di Kỷ biết mình đang đánh cược được ăn cả ngã về không, nếu như hắn ta đoán không sai, hôm nay kết giao với Lam Tiểu Bố chính là con đường duy nhất của hắn ta.
Đương nhiên hắn ta cũng có thể truyền âm, nhưng mà Di Kỷ đã từng nhìn thấy quá nhiều chuyện. Truyền âm rất có thể sẽ bị Bành Quản phát hiện, thế thì còn không bằng đừng tuyền âm. Không truyền âm mà nói trực tiếp cho Lam Tiểu Bố, càng thể hiện hắn ta vì trợ giúp Lam Tiểu Bố mà không màng cái chết, sẽ nhận được ấn tượng tốt của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố còn đang suy nghĩ, nhưng mà trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng bội phục, lão yêu quái này thật là lợi hại.
Không đúng, trận bàn? Lam Tiểu Bố đột nhiên nghĩ đến cái trận bàn kia. Lúc trước người sống sót có thể chạy thoát từ Đại Hoang Thần Giới, không phải là vì có người bên cạnh Vận Mệnh Thánh Nhân dùng trận bàn truyền tống mọi người đi sao?
Trận bàn kia chính là cái trận bàn mà thần niệm hắn quét được lúc trước sao? Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố lập tức kích động.
Trận bàn vẫn còn, nói rõ Vận Mệnh Thánh Nhân vẫn bình yên vô sự. Nếu Vận Mệnh Thánh Nhân bình yên vô sự, vậy bọn người Lạc Thải Tư và Tô Sầm đi theo nàng cũng đều bình yên vô sự, nhất định đều được trận bàn bảo vệ.
“Sâu kiến đáng chết.” Không cần Bành Quản nói chuyện, một tên tu sĩ Sáng Đạo cảnh bên cạnh Bành Quản đã đập một bàn tay về phía Di Kỷ.
Hơi thở tử vong nghiền ép đến, trong mắt Di Kỷ lộ ra tia hoảng sợ. Hắn ta chỉ là một lục chuyển Thánh Nhân, trước mặt một cường giả Sáng Đạo cảnh, hoàn toàn không có chỗ để phản kháng. Thế nhưng hắn ta phát hiện hình như Lam Tiểu Bố đang nghĩ đến chuyện gì đó, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của hắn ta, ánh mắt Di Kỷ lóe lên tia tuyệt vọng.
Đới Nam Kiếm bên cạnh nhìn thấy có người ra tay với Di Kỷ, mà Lam Tiểu Bố dường như đang nghĩ đến chuyện khác, thấy Di Kỷ sắp bị đập chết, Đới Nam Kiếm nhanh chóng bước lên đánh ra một quyền. Di Kỷ này tốt xấu gì cũng quen biết Lam Tiểu Bố, hơn nữa còn vừa nhắc nhở Lam đại ca.
Cho dù Đới Nam Kiếm chỉ mới là Diễn Giới cảnh, nhưng mà thức hải Đới Nam Kiếm ngưng luyện, nguyên thần vô cùng ngưng thực. Hơn nữa những năm qua, nàng không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, sao một Sáng Đạo cảnh bình thường có thể so sánh được?
Chỉ một quyền này, tên Sáng Đạo cảnh kia lập tức bị quyền thế của Đới Nam Kiếm khóa lại, đánh bay ra ngoài, trong hư không lập tức bắn lên đám sương máu, thân thể sụp đổ.
Chỉ ngây người một chút, tất cả mọi người đều hiểu rõ, hóa ra trong ba người này, nữ nhân Diễn Giới cảnh trước mắt này mới là chủ lực.
“Đáng chết..” Bành Quản hừ lạnh, vung tay ra đập về phía Đới Nam Kiếm. TRong lòng không có kiêng kị, Bành Quản ra tay không còn cẩn thận như trước đó nữa.
Cho dù Đới Nam Kiếm là Diễn Giới cảnh, nhưng khi lĩnh vực đạo tắc của Bành Quản ập đến, cũng không thể nào cử động được.
Lam Tiểu Bố dời ánh mắt đi, nhìn về phía Bành Quản.
Cho dù tay Lam Tiểu Bố chẳng hề động đậy gì cả, thế nhưng Bành Quản lại cảm nhận được lĩnh vực trói buộc của mình đang vỡ vụn thành từng mảnh, sau đó hắn ta lập tức rơi vào tình cảnh của Đới Nam Kiếm trước đó, cả người đều bị lĩnh vực Không Gian cường đại trói buộc, chẳng thể động đậy được chút nào.
Đới Nam Kiếm cảm thấy cả người thả lỏng, nhanh chóng lui về sau mấy bước, đứng ở bên cạnh Lam Tiểu Bố.
“Tiền, tiền bối…” Cho dù Bành Quản có là heo, cũng đã biết mình thật sự kém rất xa Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố đánh ra một cái thủ ấn nguyên khí, trực tiếp xách Bành Quản lên, “Ngươi ở chỗ này đã bán rẻ bao nhiêu tu sĩ Nhân tộc?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận