Khí Vũ Trụ

Chương 2332 - Kinh nghiệm hại người. (2)

Lam Tiểu Bố biết đây là đã thật sự tiến đến gần khu vực Hỗn Độn chân chính, hắn cũng không lo lắng lắm. Hắn đã từng có kinh nghiệm tiến vào trong Hỗn ĐỘn, người khác sau khi tiến vào trong Hỗn ĐỘn có lẽ sẽ bị Hỗn ĐỘn ngăn chặn không thể nào động đậy được, thời không dần dần biến mất, nhưng hắn chỉ cần có Trường Sinh Đạo Thụ, thì sẽ có thể từ từ tạo dựng ra thế giới thuộc về mình trong không gian Hỗn Độn này.
Bởi vì có kinh nghiệm này, cho nên sau khi Lam Tiểu Bố biết mình đã bước vào khu vực Hỗn Độn chân chính, vẫn không ngừng tiến lên. Khi không gian xung quanh mơ hồ đến mức gần như biến mất, Lam Tiểu Bố biết, phía trước mình chính là khu vực Hỗn Độn chân chính.
Vì để đề phòng lỡ như, Lam Tiểu Bố thử dùng Trường Sinh Đạo Thụ tạo dựng một đạo đạo tắc Trường Sinh trước. Nhưng một khắc sau Lam Tiểu Bố cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, vậy mà hắn không thể nào câu thông với Trường Sinh Đạo Thụ. Trường Sinh Đạo Thụ của hắn rõ ràng đang ở trong thức hải, ý niệm của hắn cũng có thể cảm nhận được Trường Sinh Đạo Thụ, nhưng mà không thể nào câu thông với Trường Sinh Đạo Thụ.
KHông đúng, Lam Tiểu Bố lập tức dừng tiến lên, đồng thời cẩn thận lui lại.
KHông gian dường như đã biến mất, lúc này Lam Tiểu Bố cũng cảm nhận được khí Hỗn Độn vô cùng vô tận nghiền ép đến, dường như muốn hoàn toàn nghiền ép hắn thành hư vô.
Rõ ràng có thể suy nghĩ, hết lần này đến lần khác Lam Tiểu Bố lại cảm thấy tư duy ý thức của mình sắp đình chỉ. Không chỉ như vậy, thân thể của hắn cũng dần dần còng xuống, bị Hỗn Độn đè ép.
Lam Tiểu Bố điên cuồng ngưng luyện ra một đạo Thần Hồn Thứ trực tiếp đâm vào trong Nguyên Thần của mình, ý thức đã có chút mơ mơ hồ hồ, Lam Tiểu Bố cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, hắn nhanh chóng thiêu đốt tinh huyết lui lại. Hắn cảm thấy may mắn chính là, bản thân mình còn có thể ngưng luyện ra đạo Thần Hồn Thứ này, nhưng hắn không dám khẳng định mình còn có thể ngưng luyện ra đạo Thần Hồn Thứ thứ hai.
Nhưng lực lượng Hỗn Độn ỏ đây quá mức cường đại, cho dù bây giờ hắn còn chưa hoàn toàn ở trong Hỗn Độn, nhưng chỉ có thể chậm chạp lùi về sau như ốc sên.
Đại đạo ở trong Hỗn Độn không ngừng bị bại niết, Lam Tiểu Bố ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại, không thể nào dùng Trường Sinh Đạo Thụ để tạo dựng đạo tắc Trường Sinh, vậy thì hắn ở tự ở trong không gian Hỗn Độn này tạo dựng ra một đạo tắc Không Gian thuộc về mình.
Đại đạo Trường Sinh vận chuyển, chỉ là ỏ trong Hỗn Độn này, đừng nói là một chu thiên, mỗi một hơi thở cũng tốn hao sức lực và thời gian vô cùng lớn.
Răng rắc! Có lẽ không có tiếng vang lên, nhưng Lam Tiểu Bố vẫn có thể cảm nhận được xương sống của mình đã bị gãy lìa, cả người không ngừng bị Hỗn ĐỘn đè ép.
Lam Tiểu Bố không kịp suy nghĩ vì sao lại như thế, hắn cố gắng câu thông với đầu đạo mạch cực phẩm màu trắng kia.
Oanh! Nguyên khí từ đạo mạch cực phẩm giống như pháo nổ quanh người Lam Tiểu Bố, nguyên khí dồi dào quét sạch toàn thân Lam Tiểu Bố, chỉ trong chớp mắt, một chu thiên của Lam Tiểu Bố đã hoàn thành. Cảm thấy không gian quanh thân chợt thả lỏng, Lam Tiểu Bố đâu còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa, đầu tiên là xông ra ngoài.
Một lúc lâu sau, Lam Tiểu Bố ngừng lại, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi mà nhìn đến khu vực Hỗn Độn chân chính ở đằng xa mà chính ánh mắt và thần niệm cũng không thể chạm đến kia, trong đầu vẫn suy nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Nếu như không phải hắn còn có một đầu đạo mạch cực phẩm, nếu như hắn còn chưa hoàn toàn tiến vào trong khu vực Hỗn Độn chân chính, hắn còn có thể ra ngoài sao? CÒn nữa, vừa rồi ý niệm của hắn tựa như đang câu thông với Trường Sinh Đạo Thụ, nhưng mà thật ra không hề câu thông, cảm giác này thật là kỳ quái.
Có lúc, kinh nghiệm đúng là hại người. Hắn cho rằng kinh nghiệm ở trong khu vực Hỗn Độn tại Thái Khư Phần của hắn có thể dùng ở nơi này, bây giờ hắn mới biết, khu vực Hỗn Độn ở Thái Khư Phần và khu vực Hỗn Độn ở chỗ này hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Sau khi hoảng sợ qua đi, Lam Tiểu Bố nhanh chóng trở nên kích động. Điều này nói rõ chuyện gì? Nói rõ đẳng cấp của khu vực Hỗn Độn nơi này cao hơn đẳng cấp của khu vực Hỗn Độn trong Thái Khư Phần rất nhiều.
Nhưng mà hắn muốn ở chỗ này chứng bước đại đạo thứ tư, kinh nghiệm ở trong khu vực Hỗn Độn ở Thái Khư Phần không thể dùng được ở chỗ này. Cũng may hắn đã biết đạo mạch cực phẩm hữu dụng. Chỉ là đầu đạo mạch cực phẩm này có thể giúp hắn bước vào bước thứ tư sao?
Cái đạo mạch cực phẩm của hắn là màu trắng, nghe nói đạo mạch cực phẩm trừ màu trắng ra còn có một loại màu đen, đây được xem như là âm Dương đạo mạch.
Nếu như hắn chứng bước đại đạo thứ tư, có phải còn cần một đầu đạo mạch cực phẩm màu đen nữa? Chỉ là đạo mạch cực phẩm hiếm có như vậy, hắn có thể lấy được một đầu đã là vô cùng may mắn rồi, đầu đạo mạch này còn là nhờ Mạc Vô Kỵ đưa cho hắn, nếu không thì hắn chỉ còn nửa đầu mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Tiểu Bố âm thầm tiếc nuối. Hắc tiếc là vì Thái Xuyên còn đang ở Đại Diễn giới bế quan, nếu không với sự mẫn cảm của Thái Xuyên đối với đạo mạch, cộng thêm Thái Xuyên còn có thể thích ứng với Hỗn Độn, vốn chính là Hỗn Độn Độc Giác Thú. Nếu như Thái Xuyên ở chỗ này, sẽ có cơ hội rất lớn giúp hắn tìm được đạo mạch cực phẩm.
Không đúng, mặc dù Thái Xuyên không có ở đây, nhưng mà hắn còn có Vũ Trụ Duy Mô. Tốc độ Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của khu vực Hỗn Độn này mặc dù chậm, nhưng lại có thể giúp hắn tìm kiếm được đạo mạch cực phẩm.
Lam Tiểu Bố lập tức bắt đầu tạo dựng mô hình kết cấu của không gian xung quanh, hắn không trông cậy có thể một lần là tìm được đạo mạch cực phẩm, chỉ cần ở đây có đạo mạch cực phẩm, hắn lại không ngừng tạo dựng ra mô hình kết cấu, là có cơ hội tìm được đạo mạch cực phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận