Khí Vũ Trụ

Chương 1330 - Sàn đấm bốc ngầm.

“Là ngươi nói biết Tô Sầm?” Lam Tiểu Bố có chút nghi ngờ nhìn thanh niên lôi thôi ở trước mặt, gia hỏa này nhìn thấy nào cũng giống một kẻ lang thang.
Tóc dài rối bời, bụi bên tai đã thành một lớp đen đen dơ bẩn, cổ áo nửa đứng nửa bẻ, không biết đã qua bao lâu rồi chưa tắm, có một lớp dầu thật dày. Trên người cũng có mùi hôi nhàn nhạt, giống như mới vừa từ trong ao nước rửa chén bò ra.
“ĐÚng, là ta.” Thánh niên cười he he, răng thì lại rất trắng.
“Tô Sầm đang ở đâu?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Thanh niên vươn tay ra, “Một vạn, chỉ cần ngươi đưa tiền cho ta, ta lập tức dẫn ngươi đi kiếm người biết Tô Sầm. Đỗ Tuân Nhi ta làm việc cho đến bây giờ đều không hố người, nói một là một.”
Lam Tiểu Bố lấy tinh tấn ra, “Đưa cho ta số thẻ, ta chuyển cho ngươi.”
Đỗ Tuân Nhi sửng sốt, hắn nghĩ rằng Lam Tiểu Bố sẽ trả giá, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Sau đó hắn không chút do dự lấy thẻ ngân hàng của mình ra, trong lòng biết rõ mình đã gặp người có tiền.
Lam Tiểu Bố lập tức xoay người sang chỗ khác chuyển qua 10.000. Đỗ Tuân Nhi kích động cất thẻ ngân hàng đi nói, “Đại ca, mời đi theo ta.”
Đi theo Đỗ Tuân Nhi qua mấy con phố, Đỗ Tuân Nhi mới chỉ vào một nơi ở góc đường đằng xa nói, “Chính là chỗ kia, có một cô gái, nàng nhất định biết Tô Sầm ở đâu.”
Sắc mặt Lam Tiểu Bố lạnh lẽo, “Người đâu?”
Ở góc đường quả thật có người tới người lui, nhưng không có nữ nhân nào cả.
Đỗ Tuân Nhi cảm nhận được Lam Tiểu Bố hình như nổi giận, nhanh chóng giải thích, “Nữ nhân kia ban ngày vẫn luôn núp ở một nơi ở góc đường, không đi xa, ban đêm nàng sẽ đến, lúc đó chắc hẳn nàng ra ngoài kiếm ăn.”
Lam Tiểu Bố có chút nghi ngờ rằng Đỗ Tuân Nhi đang nói dối, “Sao ngươi biết nữ nhân kia biết tin tức của Tô Sầm?”
Đỗ Tuân Nhi nhẹ giọng nói, “Nữ nhân kia trước đó vẫn luôn co ro ở nơi này, đầu óc có chút mơ hồ. Tâm tính ta lương thiện, cho nàng một cái bánh mì, trong miệng nàng có lẩm bẩm nói hình như gì đó, ta hỏi nàng hình như gì? Nàng nói Tô Sầm.”
“Lần trước ngươi nhìn thấy nàng là lúc nào?” Lam Tiểu Bố hỏi.
“Mấy ngày rồi, ta thường xuyên đi qua nơi này, phần lớn thời gian nàng đều co ro trong góc đó.” Đỗ Tuân Nhi vội vàng nói.
Lam Tiểu Bố cứ đứng ở chỗ đó chờ đợi, khi trời tối đi, nữ nhân trong miệng Đỗ Tuân Nhi vẫn không xuất hiện.
“Người đâu?” Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm Đỗ Tuân Nhi, nếu như không phải bản thân có điểm mấu chốt, hắn thậm chí đã muốn sưu hồn.
“Đại ca, đừng nóng, ta đi hỏi một chút.” Đỗ Tuân Nhi lấy tinh tấn ra, nhanh chóng gọi đi, “Cốc Tử, lần trước hai chúng ta có nhìn thấy một nữ nhân ở góc đường Bối Tuyền… Ta còn đưa cho nàng một cái bánh mì… Đúng, chính là nàng, không ăn bánh mì. Sao nàng không còn ở đây nữa?”
Giọng nói truyền đến từ tinh tấn, Lam Tiểu Bố nghe thấy rất rõ ràng, “Ngươi nói nữ nhân kia à, ta nói với ngươi này, nàng thật sự không hề đơn giản. Bây giờ đã bị sàn đấm bốc ngầm Trầm Uyên bắt đi rồi, hôm qua ta còn nhìn thấy nàng, làm bao cát thịt dưới sàn boxing. Nàng đặc biệt có thể chịu đánh, cho dù là bao nhiêu quyền, quyền đánh nặng như thế nào, nàng hình như đều có thể chịu được. Bây giờ sàn đấm bốc ngầm Trầm Uyên đang chơi chiêu bài bao cát thịt, mỗi lần nàng ra sân, dưới khán đài đều ngồi đầy người đó.”
“Cốc Tử, ngươi đi sàn boxing mà không dẫn theo ta…” Đỗ Tuân Nhi mới nói được một nửa đã cảm thấy mình không nên xoắn xuýt chuyện có đi sàn boxing hay không, hắn nhanh chóng quay đầu lại nói với Lam Tiểu Bố, “Đại ca, khó trách lại tìm không thấy, nàng…”
Đỗ Tuân Nhi cúp điện thoại, còn một câu vẫn chưa nói xong đã nghe Lam Tiểu Bố nói, “Dẫn ta đến sàn đấu bốc ngầm Trầm Uyên.”
“Vâng, đại ca, mời đi theo ta.” Đỗ Tuân Nhi sửng sốt, lập tức đáp. Trong lòng hắn thầm nghĩ, tai của người đại ca này thật là thính, vậy mà nghe được lời nói của Cốc Tử từ trong tinh tấn.
Đỗ Tuân Nhi rõ ràng vô cùng quen thuộc với cái sàn đấu bốc ngầm này, dẫn theo Lam Tiểu Bố vòng vo mấy con phố, sau đó đứng trước bảng hiệu bằng đèn nê ông cực đại.
Mấy chữ thế giới giải trí Trầm Uyên lóe lên trên bảng đèn, rất nhiều nam nam nữ nữ không ngừng ra ra vào vào.
“Đại ca, cao ốc giải trí Trầm Uyên có mười một tầng, sàn boxing ở tầng hầm thứ ba,” Đỗ Tuân Nhi cười tủm tỉm chỉ vào cao ốc trước mắt nói.
“Dẫn đường.” Lam Tiểu Bố từ tốn nói.
“Được.” Đỗ Tuân Nhi dẫn theo Lam Tiểu Bố vào trong đại sảnh giải trí Trầm Uyên, bốn phía đại sảnh có quầy rượu và các loại cửa hàng, thang máy lại nằm chính giữa đại sảnh.
Từ thang máy đi xuống tầng hầm thứ ba, vừa bước ra tháng máy, đã nhìn thấy một cái bảng hiệu còn lớn hơn lúc trước xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố.
Bốn chữ sàn boxing Trầm Uyên viết vô cùng khí thế.
“Đại ca, muốn đi vào sàn boxing thì phải mua vé, vé toàn trường cần hơn tám trăm.” Đỗ Tuân Nhi nhìn Lam Tiểu Bố, hắn lo Lam Tiểu Bố bảo hắn bỏ tiền ra.
Lam Tiểu Bố đã thấy rõ, vé toàn tưởng không thời hạn là 888, một trận có thời hạn là hơn một trăm. Lam Tiểu Bố trực tiếp mua hai tấm vé toàn trường.
“Đại ca, chuyện tìm ngươi cứ giao cho ta.’ Cầm được vé vào sàn boxing, Đỗ Tuân Nhi vỗ ngực, dẫn đầu đi vào sàn boxing.
Sàn boxing này là nơi mà bọn họ thích nhất, bình thường chỉ cần dành dụm đủ tiền thì đều sẽ nghĩ cách đi vào sàn boxing. Trong này có nữ nhân quyến rũ nhất, có nắm đấm cường đại nhất, bọn hắn thậm chí có thể học được một ít quyền thuật từ những người đấu quyền kia.
Vừa tiến vào sàn boxing, Lam Tiểu Bố đã cảm thán không ngừng, hắn không biết rõ đây là tiến bộ hay là thụt lùi. Toàn bộ sàn đấu bốc ngầm kín hết cả người, hơn nữa người chiến đấu trên lôi đài đều là kẻ liều mạng, tác dụng của trọng tài chỉ là sau khi một kẻ bị đánh chết hoặc bị đánh rơi xuống đài, đứng ra tuyên bố người chiến thắng một chút mà thôi. Nơi này còn chưa được hợp thức hóa, chỉ cần ra sàn đánh, cứ theo đó mà định thắng thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận