Khí Vũ Trụ

Chương 1223 - Một, hai, ba, nhanh (2)

Nhưng mà suy nghĩ của Lam Tiểu Bố vừa chuyển, đó chính là Vũ Trụ Duy Mô có thể ổn định trận pháp, hắn vẫn quyết định thi triển Đại Thiết Cát Thuật. Lần thứ nhất hối hận, là vì hắn không có kinh nghiệm, nếu như lại bị đối phương đảo ngược tình thế một lần nữa, vậy chỉ có thể nói là hắn ngu xuẩn. Vũ Trụ Duy Mô của hắn có thể mạnh hơn, nhưng bản thân hắn thì quá yếu.
Kinh nghiệm nói cho hắn biết, không nên ỷ hết lại vào chuyện không biết, tình cảnh lúc trước chính là bài học.
KHi Lam Tiểu Bố quyết định thi triển Đại Thiết Cát Thuật, đạo vận quanh người hắn bắt đầu điên cuồng lưu chuyển, từng đạo sát ý cô đọng thành thực chất ngưng tụ lại.
Tất cả mọi thứ trong hư không giờ phút này đều hư hóa, chỉ có một loại sát thế càng ngày càng cường hãn đến cực hạn, cái sát thế này thay thế mọi không gian, quy tắc, mọi tồn tại.
Nếu có người đứng đối diện Lam Tiểu Bố, cho dù có là Thần Vương, cũng sẽ bị loại sát thế đáng sợ này ảnh hưởng, thậm chí tinh thần sẽ sụp đổ, sâu trong đáy lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Lam Tiểu Bố lại cảm thấy càng ngày càng suy yếu, thậm chí hắn hoài nghi bản thân liệu có thể thi triển ra được đạo thần thông Đại Thiết Cát này hay không, hắn cảm thấy thần niệm và thần nguyên của mình đều không đủ.
THiêu đốt, còn gì mà phải do dự nữa. Cắt đứt mối liên hệ với đạo quang này, hắn có bị thương nặng hơn nữa cũng có thể khôi phục lại, còn nếu không chặt đứt, mọi thứ vẫn còn là ẩn số.
Bắt đầu thiêu đốt tinh huyết, thọ nguyên cũng bắt đầu thiêu đốt.
Đại Thiết Cát Thuật thành hình, trước thần thông Đại Thiết Cát Thuật, bầu trời trở nên âm trầm, tựa như muốn ngăn cản loại thần thông này thì triển.
Lam Tiểu Bố lại hoàn toàn không để ý đến, giờ phút này hắn mơ hồ cảm nhận được hơi thở đại đạo cường hãn sâu trong hư không.
Tựa như ở đối diện có một món pháp bảo đỉnh cấp, khống chế mọi sinh tử của tất cả sinh mệnh.
Đây là pháp bảo gì? TRong lòng Lam Tiểu Bố âm thầm kinh hãi, hắn có được Trận Bàn May Mắn, có được Luân Hồi Oa, thậm chí có được Vũ Trụ Duy Mô, nhưng cũng không có pháp bảo có thể khống chế sinh tử của người khác.
“Đại trận cướp đoạt!” Lam Tiểu Bố tiếp tục thiêu đốt tuổi thọ của mình, tuổi thọ của hắn còn nhiều, sau khi thiêu đốt xong hắn còn có thể kiếm trở về.
Một quyển sách màu đen bị đại trận Khí Vận Bác Đoạt kéo từ trong hư không đến, Lam Tiểu Bố thậm chí không có thời gian nhìn xem quyển sách này là thứ gì, thần thông Đại Thiết Cát đã đánh ra.
Oanh! Đạo thần thông này chém ra, vũ trụ phía trước thần thông trở nên trống rỗng, vạn vật niết hóa, tất cả đều bị chặt đứt, hư không hóa thành hai đoạn, tất cả hơi thở lúc trước bị ảnh hưởng của đạo quang đều biến mất.
Lam Tiểu Bố phun ra một ngụm máu, ngã ngồi xuống mặt đất.
Đại trận Khí Vận Bác Đoạt vẫn như cũ điên cuồng hút đi vận may trong đạo quang, không có gì can thiệp, tốc độ cướp đoạt vận may trong đạo quang tiếp tục tăng nhanh.
Cùng lúc đó, Thuần Hồ Thánh Nhân đếm đến số 3.
Thần thông của mọi người đã chuẩn bị xong, nhưng hết lần này đến lần khác trong thời điểm này, toàn bộ người trong đại điện đột nhiên cảm thấy toàn thân buông lỏng, vận may không còn biến mất nữa, đạo trận Phản Phệ khiến bọn hắn cảm thấy áp lực cũng đột ngột dừng lại.
Trong mắt Thuần Hồ có chút ngây ngốc, cho dù tất cả thần thông của mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hắn đếm đến hai số cuối cùng, mười mấy đạo thần thông đỉnh cấp này sẽ thông qua đạo trận Phản Phệ đánh xuống.
Nhưng Thuần Hồ biết mình không cần hô nữa, bởi vì cường giả đã bố trí đại trận Khí Vận Bác Đoạt kia, đã chủ động tách rời liên hệ giữa đạo quang và đạo trận Phản Phệ. Nói cách khác, từ giờ trở đi, bọn hắn không thể nào biết được đối phương là ai, ở nơi nào nữa.
Cuối cùng vẫn chậm một bước, thậm chí giờ phút này Thuần Hồ còn có chút hối hận vì sao lại đếm từ mười, phải đếm từ ba mới đúng. Nếu như đếm từ ba, có lẽ còn có thể cướp đoạt được chút gì đó trước khi đối phương ra tay.
Hòa Ngọc Thánh Nhân toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, vận may của hắn không còn bị cướp đi nữa, cả người cũng thả lỏng, nhưng hắn lại đang dại cả ra.
Sinh Tử Bộ của hắn không thấy đâu cả, trong lòng Hòa Ngọc hiểu rất rõ, Sinh tử Bộ của hắn đã đi đâu. Cũng giống như bọn hắn muốn cướp đi pháp bảo của người khác, người khác cũng muốn cướp đi pháp bảo của bọn họ, Sinh Tử Bộ của hắn đã bị người ta cướp đi rồi.
“Sinh Tử Bộ của Hòa Ngọc đạo hữu đã bị lấy đi.” Cuối cùng cũng có người nói ra.
Tất cả mọi người đều thông cảm nhìn Hòa Ngọc Thánh Nhân, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, vì sao pháp bảo của người khác đều bình yên vô sự, chỉ thiếu đi Sinh Tử Bộ. Bởi vì so với Sinh Tử Bộ, những pháp bảo khác đều kém một chút. Đối phương vội vàng chỉ có thể lấy được một món pháp bảo, vậy đương nhiên phải lấy đi thứ tốt nhất.
“Sinh Tử Bộ của ta, Sinh Tử Bộ…” Hòa Ngọc lầm bầm mấy lần, sau đó đột nhiên đứng lên, vọt đến bên cạnh Khổ Túc, nhấc Khổ Túc lên, “Nhanh nói cho ta biết, Sinh tử Bộ của ta đến đâu thế?”
Thuần Hồ thở dài nói, “Khổ Túc đạo hữu đã đi rồi, đạo cơ của hắn đã bị hủy, không muốn tiếp tục nhìn chúng ta tranh đấu nên đã chủ động luân hồi rồi.”
Đám người im lặng không nói, mặc dù những người còn lại ở đây không bị tổn thất pháp bảo, nhưng tổn thất về vận may là giống nhau khiến ai ai cũng không thể đối mặt. Còn chuyện KHổ Túc luân hồi, tất cả mọi người đều hiểu. Bởi vì hai bên liên tục tăng áp lực đối với đại trận, đạo cơ của Khổ Túc đã bị hủy diệt hoàn toàn. Đạo cơ đã bị hủy, còn sống cũng bị người ta ức hiếp mà thôi. Đã như vậy còn không bằng thừa cơ đi luân hồi. Lúc này đi luân hôi, những Thánh Nhân khác không thể can thiệp được, còn có thể giữ lại ký ức.
Một khi có người nhàn rỗi, Khổ Túc có muốn luân hồi sẽ gặp khó khăn. Kết cục sau cùng có thể tưởng tượng được, trong đó sẽ có một tên Thánh Nhân bắt Khổ Túc đi, sau đó bắt ép mở thế giới của KHổ Túc, cướp đi mọi đồ vật của Khổ Túc, cuối cùng xử lý Khổ Túc.
“Đáng tiếc là Khổ Túc đạo hữu luân hồi quá sớm, nếu không thì có thể hỏi thăm rốt cuộc Khổ Túc đang cướp đoạt khí vực của giới nào, chỉ cần đó là vận may của giới vực nào, đồ mất đi sớm muộn gì cũng sẽ tìm lại được.” Đình Côn Thánh Nhân tựa như đang an ủi Hòa Ngọc, lại tựa như đang nói chuyện thay bản thân mình.
Mặc kệ Đình Côn Thánh Nhân nói thế nào, người ở nơi nào không có ai cam tâm khi vận may của mình bị lấy đi. Lúc này, bọn hắn đã kết đại thù không đội trời chung với tu sĩ đã cướp đi vận may của bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận