Khí Vũ Trụ

Chương 2303 - Cường giả đáng sợ

u Bình vỗ ngực nói, “Hai vị yên tâm, chỉ cần u Bình ta ở chỗ này, nơi này sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Lời này của u Bình, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đều tin, đừng nói là bây giờ Vĩnh Sinh chi địa không có Tạo Hóa Thánh Nhân tồn tại, cho dù mấy Tạo Hóa Thánh Nhân trước đó đều ở đây, chỉ sợ cũng không thể làm gì được u Bình. u Bình chính là người suýt chút nữa bước vào bước thứ tư, huống hồ xem như u Bình có là Tạo Hóa Thánh Nhân, lực chiến đấu của hắn ta cũng chẳng Tạo Hóa Thánh Nhân nào ở Vĩnh Sinh chi địa có thể so sánh.
Mạc Vô Kỵ lấy trận kỳ ra, đang định bắt đầu bố trí Khiên Đạo Trận, cả người đột nhiên có một loại cảm giác hồi hộp đến cực độ, giống như một khắc sau tử vong sẽ ập đến.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lam Tiểu Bố cũng cảm nhận được loại bất an này.
Không đợi Mạc Vô Kỵ nói chuyện, trong hư không đột nhiên vang lên tiếng hừ lạnh, sau đó một cái thủ ấn khống lồ đập tới. Mọi quy tắc thiên địa, trước thủ ấn này, tựa như một vật để bày trí.
Cái thủ ấn trong hư không này trực tiếp đập lên Vĩnh Sinh chi địa, phải là cảnh giới gì mới có được loại thực lực như thế này, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đều không có thời gian suy nghĩ, bởi vì hai người đều bị khí thế tử vong từ cái thủ ấn này chặn lại, dường như một khắc sau, hai người sẽ hóa thành bột mịn trong cái thủ ấn này.
Lam Tiểu Bố điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, đồng thời đánh một đạo thần thông Đại Thiết Cát ra. Mạc Vô Kỵ cũng thiêu đốt tinh huyết, đánh ra một chỉ.
Oanh! Oanh!
Đạo tắc thần thông của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ liên thủ với nhau đánh lên cái thủ ấn to lớn này, đạo vận cuồng bạo nổ tung, Táng Đạo đại nguyên vô cùng vô tận đột nhiên nứt ra, sau đó vết nứt này không ngừng lan tràn ra ngoài. Toàn bộ Vĩnh Sinh chi địa giống như một chiếc lá, những đường vân trên chiếc lá này đang từ từ xé toác Vĩnh Sinh chi địa ra.
QUy tắc thiên địa phá nát, đạo tắc sụp đổ.
Không biết Vĩnh Sinh chi địa đã tồn tại bao nhiêu năm, vào giờ khác này lại bắt đầu vỡ tan. Rất rõ ràng, trong tình trạng phân liệt này, Vĩnh Sinh chi địa hoàn toàn bị xé mở chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Giờ phút này toàn bộ tu sĩ ở Vĩnh Sinh chi địa đều biết đã xảy ra chuyện lớn, nếu không, Vĩnh Sinh chi địa đã tồn tại hơn trăm triệu vạn năm, sao thể thể bị phân liệt ra mà chẳng có chút dấu hiệu nào như vậy.
Vô số tu sĩ điên cuồng chạy trốn, lúc này, chỉ có xông ra khỏi Vĩnh Sinh chi địa mới có cơ hội sống sót, nếu như bị loại quy tắc thiên địa phá nát, đạo tắc bại niết của Vĩnh Sinh chi địa cuốn vào, thì chỉ có một con đường chết.
Cho dù là Vĩnh Sinh chi thành có nhiều tu sĩ nhất, giờ phút này khi Vĩnh Sinh chi địa đột nhiên sụp đổ, Tăng Phi Vũ cũng có thể đoán được, chuyện này có liên quan đến mấy người Lam Tiểu Bố đến Táng Đạo đại nguyên. Loại kết cục đã không thể làm gì này, hắn ta chỉ có thể điên cuồng gào lên, kêu gọi tất cả tu sĩ ở Vĩnh Sinh chi thành nhanh chạy khỏi Vĩnh Sinh chi địa, tiến vào hư không.
Ngay cả Vĩnh Sinh chi thành cũng hỏng đi thì có thể khẳng định, Vĩnh Sinh chi địa sụp đổ chỉ là chuyện sớm hay muộn. Mà trên thực tế, thần niệm của hắn ta quét ra ngoài, Vĩnh Sinh chi địa đã bắt đầu sụp đổ rồi, vô số vết rách dường như muốn xé Vĩnh Sinh chi địa thành bã vụn.
Bành! Đại Thiết Cát Thuật của Lam Tiểu Bố dường như có thể cắt chém toàn bộ vũ trụ kia chém vào thủ ấn, chỉ khiến thủ ấn hơi chậm lại một chút mà thôi. Cùng lúc đó, một chỉ Tạo Hóa của Mạc Vô Kỵ cũng đánh lên thủ ấn to lớn.
Trước Tạo Hóa, vạn vật đều có thể hòa tan, nhưng mà một chỉ này đánh lên thủ ấn kia, chỉ có thể khuấy động lên đạo tắc Thất Giới Chỉ liên miên, chỉ thế mà thôi.
“Chạy nhanh thôi…” Lam Tiểu Bố lập tức lấy Thất Giới Thạch ra, loại đối thủ đáng sợ này, bọn hắn đã chẳng thể nhìn thấy được bóng dáng. Ngay cả tư cách chống cự bọn hắn cũng không có, vậy thì làm sao mà đánh?
u Bình và Mạc Vô Kỵ đầu nhảy lên Thất Giới Thạch, bọn hắn cũng biết, chủ nhân của cái thủ ấn này quá đáng sợ, thực lực chênh lệch cả vạn dặm.
Nói thật, cho dù là Lam Tiểu Bố hay là Mạc Vô Kỵ, khi chém giết đối thủ, câu nói “ngươi sẽ hối hận “ không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi, nhưng bọn hắn đều chưa từng hối hận, hơn nữa hoàn toàn không tồn tại cái gọi là hối hận. Nhưng mà hôm nay, Lam Tiểu Bố có chút hối hận, ít nhất thì hắn không nên giết Khúc Bồng ngay như thế.
Ai có thể nghĩ đên chuyện sau khi giết chết Khúc Bồng sẽ gây ra hiệu ứng như vậy?
Bởi vì hắn giết Khúc Bồng, dẫn động cái thủ ấn khổng lồ này đánh xuống, cứ thế này thì toàn bộ Vĩnh Sinh chi địa sẽ hóa thành bột mịn, trong tình huống một giới bị xé nứt này, không biết sẽ có bao nhiêu tu sĩ vẫn lạc.
Từ trước cho đến nay, Lam Tiểu Bố đều rất khinh thường những cường giả giết lung tung vô tội, thường lấy tinh huyết và sinh cơ của tu sĩ để chứng đạo, hoặc giống như Khúc Bồng, dùng chuyện bại niết vũ trụ để chứng đạo, hắn có thể giết thì tuyệt đối sẽ không buông tha.
Nhưng mà hôm nay, vô số tu sĩ ở Vĩnh Sinh chi địa vẫn lạc, lại là vì Lam Tiểu Bố hắn. Cho dù là làm việc lỗ mãng hay là lý do gì khác, đều không tránh thoát được có liên quan đến hắn.
“Tiểu Bố, nhanh chóng kích phát Thất Giới Thạch, nếu không chúng ta không thể đi được.” Vừa nhảy lên Thất Giới Thạch, Mạc Vô Kỵ đã vội vàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận