Khí Vũ Trụ

Chương 241: Đệ Nhị Đạo Điển (2)

Trận môn Tế tự chủ yếu là thể hiện sự tôn kính với tế tự giả, cho nên hai người tiến vào, đi ra, đều không bị trận môn khống chế.
Khi Lam Tiểu Bố bước ra khỏi thông đạp thì lập tức trợn tròn hai mắt, ở trước mặt hắn vẫn là một đại điện, đại điện này mới thật sự giống đại điện tế tự. Khiến Lam Tiểu Bố trợn tròn mắt chính là những tu sĩ đã đến trước đó đều đang điên cuồng đánh nhau, trên mặt đất đã chết hơn mười người.
Có ý gì thế này? Trên đại điện ngoài một cái lồng trong suốt ra thì chẳng có bất cứ thứ gì cả.
Nhưng mà Lam Tiểu Bố đã nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân tại sao những người này lại đánh nhau, ởi vì trong lồng trong suốt kia không biết từ khi nào đã xuất hiện một quyển kinh văn, Thần niệm của Lam Tiểu Bố có thể rà quét quyển kinh văn kia, hàng chữ “Đệ Nhị Đạo Điển” trên kinh văn vô cùng rõ ràng.
Ngay khi xuất hiện“Đệ Nhị Đạo Điển”, tất ca rmọi người đều cùng nhau tiến lên, giờ phút này Lam Tiểu Bố đã hiểu được thế nào là điên cuồng. Mỗi người đều đỏ cả mắt, lấy pháp bảo của mình điên cuồng công kích. Tất cả mọi người đều ki vọng vật cản trước mặt mình sẽ bị pháp bảo của mình đánh bay, sau đó cướp đi bộ “Đệ Nhị Đạo Điển” này.
Lam Tiểu Bố biết đây cũng là một bộ công pháp tu tiên cao cấp, nói không chừng còn cao cấp hơn tất cả các công pháp của các tông môn ở Nguyên Châu. Nhưng thật sự hắn không cảm thấy hứng thú gì nhiều, với năng lực của hắn, muốn cướp bộ “Đệ Nhị Đạo Điển” này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Những người ở đây đều điên cả rồi, trong mắt người nào cũng chỉ có mỗi bộ “Đệ Nhị Đạo Điển”, còn về chuyện người là đệ tử tông môn cấp năm hay đệ tử tông môn cấp bốn, ha ha, giờ phút này chẳng có người nào quan tâm, Lam Tiểu Bố không đi đoạt đồ,thần niệm của hắn bắt đầu dò xét túi trữ vật trong người mười bộ thi thể dưới mặt đất.
Hắn không phải muốn mở túi trở vật ra, mà muốn mở cấm chế giữa túi trữ và đai lưng ra.
Khiến Lam Tiểu Bố bất ngờ là, lần này Liễu Ly lại là người thứ nhất vọt ra. Hình như nàng biết một môn độn thuật vô cùng lợi hại, đến bên cạnh “Đệ Nhị Đạo Điển” trước tất cả mọi người, đồng thời cầm được “Đệ Nhị Đạo Điển”.
Cho dù phòng ngự của Liễu Ly đã tăng lên mức cao nhất, còn có một tấm chắn khổng lồ ngăn ở phía sau nàng, nhưng giờ phút này vẫn có vài món pháp bảo đánh lên người nàng.
Lam Tiểu Bố thấy rõ, món pháp bảo lợi hại nhất đánh trúng Liễu Ly chính là của nam tử anh tuấn đã mời Liễu Ly cùng tiến vào trận môn Tế Tự.
Liễu Ly còn chưa kịp lùi lại, tấm chắn phía sau đã vỡ tung, sau đó phun một miệng máu.
Liễu Ly từ trên không trung ngã nhào xuống đất, khiến Lam Tiểu Bố chỉ biết câm nín. Ngươi nói xem bây giờ thân phận của ngươi không dùng được, phụ huynh lại không ở nơi này, đã thế còn bị thương, ngươi đi đoạt “Đệ Nhị Đạo Điển” làm cái gì thế hả? Cái Địa Huyền Chân Kinh kia không phải đã rất tốt rồi sao?
Một bàn tay to chộp lấy kinh thư trong tay Liễu Ly, không đợi bàn tay này lấy được kinh thư trong tay Liễu Ly, lại có mấy món pháp bảo đánh về phía chủ nhân của bàn tay này. Không có người nào muốn “Đệ Nhị Đạo Điển” bị người khác cướp đi, về phần Liễu Ly, đã hôn mê trên mặt đất, quyển kinh thư này đã chẳng thể nào lọt vào tay nàng nữa.
“Đệ Nhị Đạo Điển” vừa bị lấy đi, bên trong lồng trong suốt lập tức xuất hiện một quyển sách cổ khác, khi Lam Tiểu Bố nhìn thấy hai chữ trên quyển kinh văn kia, hắn không chút do dự vọt tới, đồng thời cự phủ cuốn lên một mảnh phủ ảnh.
Bởi vì hai chữ kia là “Thất m”, Lam Tiểu Bố cũng mặc kệ Thất âm này có liên quan gì đến Thất âm Mô của hắn hay không, nhưng hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua quyển sách này.
Ngay thời khắc xông đến cái lồng trong suốt kia, Lam Tiểu Bố điên cuồng vận chuyến Bất Tử quyết. Trong tình huống này, muốn không bị người khác liên thủ công kích là cuyện không có khả năng.
Hai tên đứng trước Lam Tiểu Bố là hai tu sĩ Kim Đan, tay còn chưa lấy được “Thất m” đã bị cự phủ của Lam Tiểu Bố oanh tạc thành hai nửa.
Cùng lúc đó, mấy đạo pháp bảo đồng thời đánh về phía sau Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố hộc máu liên tục, nhưng khiến tất cả mọi người chấn động là, trên người Lam Tiểu Bố chằng chịt vết thường, toàn bộ cơ thể đã bị máu nhuộm đỏ, nhưng hắn vẫn không bị chém thành hai khúc, đã thế còn lấy được “Thất M”
Giờ phút này không có bất cứ đạo lý gì để nói, mấy món pháp bảo này lại đánh về phía Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố hoàn toàn không để ý đến, dùng Thần Hồn Thứ đánh về phía tên tu sĩ Kim Đan muốn lấy “Đệ Nhị Đạo Điển” trong tay Liễu Ly. Tên tu sĩ này kêu lên đau đớn, sau đó đầu nổ tung.
“Phốc!”
Lại một bồng huyết vũ khác nổ tung sau lưng Lam Tiểu Bố, cho dù Lam Tiểu Bố đã hoàn thành việc luyện thể, giờ phút này vẫn bị gãy mất mấy chiếc xương sườn.
Trong khe hở ngắn ngủi này, Lam Tiểu Bố lập tức xuất hiện bên người Liễu Ly, nắm Liễu Ly xông về lối ra. Trong lúc này, túi trữ vật trên mười thi thể dưới đất cũng đã mất đi cấm chế. Khi Lam Tiểu Bố phóng đến lối ra, mười túi trữ vật này cũng bay về phía hắn.
Hơn mười người theo sát Lam Tiểu Bố cũng định lao ra ngoài, nhưng giờ phút này, trong lồng trong suốt kia lại xuất hiện một bộ đạo điển khác. Một đám người khác lại tiếp tục xông về phía pháp điển mới ra kia.
Lam Tiểu Bố lấy Ngũ Chi Dịch ra uống mấy lọ, đưa tay thu lấy mười túi trữ vật vừa bay tới, sau đó xông đến cửa ra vào động phủ này, chỉ trong một thời gian ngắn đã biến mất tại chỗ sâu trong Côn Khư.
Tựa như biết được khả năng bắt được Lam Tiểu Bố không lớn, mấy tên tu sĩ không thu hoạch được gì lại quay về cướp đoạt đạo điển vừa mới ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận