Khí Vũ Trụ

Chương 1313 - Khúc mắc của Lam Tiểu Bố. (2)

Quan Hoan tiếp tục nói, “Nhớ kỹ ta nói còn có đạo tâm nữa, có lúc đạo tâm vô cùng quan trọng. Đặc biệt là khi ngươi vừa mới bắt đầu tu đạo, hoặc là những thứ từng li từng tí trước khi tu đạo. Có lẽ bây giờ ngươi sẽ không để ý đến, nhưng đến một ngày ngươi muốn vượt qua độ cao cực hạn, ngươi sẽ nhận ra, hối hận thì đã không kịp rồi. Bởi vì lúc đó muốn hoàn thiện đạo tâm của mình đã quá muộn rồi.”
Trước mắt Lam Tiểu Bố đột nhiên hiện ra một tình cảnh, “Lam Tiểu Bố…” Một giọng nói trong trẻo vang lên, sau đó là một bóng người nhỏ gầy từ dưới sườn núi chạy đến…
TRong lòng Lam Tiểu Bố có chút sợ hãi, Tô Sầm? Sao lại nghĩ đến những thứ này?
Lam Tiểu Bố cào cào đầu tóc rối bời của mình, ở quán trà Hổ Di kia, khi Tô Sầm lựa chọn cá quay về nước với hắn, khi hắn đưa viên Lam Sí Chi Tinh kia cho Tô Sầm, hắn cho rằng mình đã hoàn toàn buông tay đối với mọi chuyện, đã giống như Tô Sầm cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
Nhưng khi hắn nghe xong lời Quan Hoan nói, người đầu tiên hắn nhớ đến chính là Tô Sầm ở trên Địa Cầu, có lẽ hắn thật sự bị quy tắc vũ trụ ở nơi này ảnh hưởng đến.
Lam Tiểu Bố cố gắng lắc đầu, chuyện bây giờ hắn cần làm chính là tìm được Lạc Thải Tư và Tả Uyển âm, sau đó quay về Đại Hoang Thần Đạo thành.
Quan Hoan nhìn thấy rõ Lam Tiểu Bố lắc đầu, hắn mỉm cười, “Tiểu Bố, ta cảm thấy ngươi là một bằng hữu có thể kết giao, lúc này mới nói với ngươi nhiều như vậy. Ta cảm thấy trong lòng ngươi có phải còn có chuyện gì đó không thể buông bỏ được? Nếu như quả thật có loại chuyện như vậy, ta đề nghị ngươi trước khi DỤc Thần thì hãy xử lý cho thật tốt, nếu không tương lai ngươi sẽ tiếc nuối.”
Thấy Lam Tiểu Bố nhìn về phía mình, Quan Hoan tiếp tục nói, “Bởi vì nếu không thể đứng tại đỉnh phong vũ trụ Hạo hãn, tương lai chỉ có thể cầu xin được sống mà thôi.”
Quan Hoan nói đến đây, hai tay chắp sau lưng nhìn hư không mênh mông, “Lúc trước ta đã từng sống chỉ vì tồn tại, sau đó ta thề tương lai đừng bao giờ sống như vậy, lúc đó mới chấp nhận cầu xin mà sống. Cả đời người này, cuối cùng cũng phải làm những chuyện mà bản thân mình không phải hối hận.”
Quan Hoan chỉ chỉ về phía Thiên Nhai, “Ta không vượt qua cái Thần Vị Môn kia, cũng là vì lo lắng có một ngày ta sẽ hối hận. Trước khi ta đến nơi này, vẫn cho rằng tương lai mình nhất định sẽ đứng ở đỉnh cao nhất của Thần giới, ở vị trí cực hạn của vũ trụ Hạo Hãn. Về sau ta mới biết được, có một số việc có lẽ không phải cố gắng là có thể làm được.”
“Đã thế thì…” Lam Tiểu Bố không hiểu nhìn Quan Hoan, ngươi cũng biết có một số chuyện cố gắng cũng không thể làm được, ngươi lại còn khuyên ta?
Quan Hoan tiếp tục nói, “Sở dĩ ta nói như vậy, là bởi vì ta đã từng nhìn thấy cường giả mạnh hơn gấp trăm lần người mạnh nhất ở Thần giới, đó không phải là cấp độ mà tu luyện có thể đạt được. Có lẽ vì cái Thần Vị Môn này, chính là những người đó tiện tay bố trí ra. Nhưng ta biết rõ, cho dù có cố gắng cũng không làm được, ta cũng phải nỗ lực. Bởi vì khi cố gắng thì vẫn còn có một tia hy vọng, không cố gắng thì chẳng có chút hy vọng nào cả. Tương lai có như thế nào, ít nhất thì ta cũng không phải hối hận.”
Lam Tiểu Bố biết rõ, Quan Hoan nhìn trúng tiềm lực của hắn, nói những lời này cũng là vì thuyết phục nếu như hắn có thể Chứng Đạo mạnh nhất, thì đừng có chút hạn chế nào. Quan Hoan càng nói càng để lộ ra, sự lý giải của hắn về vũ trụ Hạo hãn này so với hắn còn thấu triệt hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện hắn chưa từng tiếp xúc đến Quan Hoan đều biết.
Lam Tiểu Bố hít một hơi thật sâu, ôm quyền nói với Quan Hoan, “Quan đại ca, đa tạ lời hay. Ta cảm thấy, đạo tắc vũ trụ ta cảm ngộ ở chỗ này quả thật có vấn đề.”
Trước đó hắn tu đạo nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có chút chần chừ hay mờ mịt gì. Mà một khắc này hắn lại mê mang, tựa như cảm thấy có một vài việc mình vẫn chưa làm xong. Quan Hoan cũng đã nhìn ra hắn đang mê mang, cho nên mới mở miệng giúp đỡ hắn. Theo trực giác của hắn, Lam Tiểu Bố cảm thấy lời Quan Hoan nói là đúng.
“Ha ha, tốt. Một lát nữa chúng ta sẽ liên thủ phá vỡ cái hư không này, nhưng mà sau khi phá vỡ hư không rồi, chúng ta có thể sẽ không đến cùng một chỗ. Bởi vì sau khi diễn ra Diệt Thế Lượng Kiếp, ta cũng không biết Thần giới thay đổi như thế nào, đợi lát nữa chúng ta lưu lại Thông Tin Châu, đến lúc đó liên hệ.” Quan Hoan nghe thấy Lam Tiểu Bố gọi hắn là đại ca, trong lòng rất vui vẻ.
“Quan đại ca, nghe ngươi nói xong, ta cảm thấy trước đó có một chuyện khiến trong lòng ta có khúc mắc. Những khúc mắc này cũng xem như là ta chưa trải chuyện đời, cho nên sau khi trảm đạo rồi cũng phải đặt một dấu chấm hết cho nó. Chỉ là xuất thân của ta là từ một tinh cầu phàm nhân bình thường, ta phải làm thế nào mới có thể quay lại cái tinh cầu phàm nhân kia?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Cho dù như thế nào, hắn muốn đi tìm Tô Sầm một lần.
Quan Hoan cười he he nói, “Chuyện này đối với ta đơn giản, cái này cho ngươi.”
Khi nói chuyện, Quan Hoan lấy ra một lá phù lục màu vàng nhạt đưa cho Lam Tiểu Bố, “Đây là Phá Vị Phù, đáng tiếc ta chỉ có một lá này. Lúc ngươi kích phát là phù lục này, phải lấy máu ra luyện hóa, sau đó đưa ý niệm của ngươi để duy trì phù lục, phù lục sẽ căn cứ vào tinh huyết và ý niệm của ngươi, đưa ngươi đến vị diện mà ngươi muốn. Với cảnh giới Thần Nhân của ngươi, sau khi đến vị diện đó rồi, ngươi nhất định có thể tìm được tinh cầu mà ngươi muốn. Nếu may mắn, thậm chí có thể một bước đưa ngươi đến tinh cầu mà ngươi muốn.”
“Đa tạ Quan đại ca.” Lam Tiểu Bố biết cái phù lục này nhất định có giá trị kinh người, nhưng mà hắn không có cách nào từ chối, đây là thứ hắn cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận