Khí Vũ Trụ

Chương 828: Phong ấn tiên vực.

Lam Tiểu Bố cuốn lấy chiếc nhẫn của Thải Thương, cái mai rùa đen và một lá trận kỳ, trong lòng thở phào một hơi, gia hỏa này thật là lợi hại. Bây giờ không có thời gian để xem xét đồ bên trong cái nhẫn này, ném nó và cái mai rùa đen kia vào trong Vũ Trụ Duy Mô. Còn cái trận kỳ này, Lam Tiểu Bố lật qua lật lại quan sát một chút, hắn suy đoán cái trận kỳ này chính là trận kỳ chủ dùng để khống chế đại trận hộ giới của Lôi La Tiên Vực.
Bành! Bành! Từng đóa sương máu nổ tung, Lam Tiểu Bố và Khúc Phi đờ đẫn nhìn toàn bộ quảng trường dưới mặt đất. Sau khi Thải Thương bị giết, tất cả tu sĩ đang bị giam cầm trên mấy cây cột máu kia đều lần lượt nổ tung.
“Tiểu Bố sư huynh, nhanh cứu bọn họ đi…” Khúc Phi lo lắng nói. Nếu như không phải là Lam Tiểu Bố cứu nàng, nàng cũng sẽ là một trong những tu sĩ này.
Lam Tiểu Bố lắc đầu, không phải là hắn không muốn cứu, mà là hoàn toàn không thể cứu được. Nếu như bây giờ Thải Thương còn chưa chết, hắn còn có thể cứu được một ít. Thải Thương bị giết, sâu trong thần hồn của những người này đều đã dung hợp với ấn ký thần hồn của Thải Thương, một khi Thải Thương bị giết, những người này cũng chắc chắn phải chết.
Cho dù có biết khi giết Thải Thương thì những người này cũng sẽ chết theo, Lam Tiểu Bố cũng muốn giết Thải Thương, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Đừng nhìn hắn bây giờ chỉ vô cùng suy yếu, một đạo quyền ấn kia của Thải Thương cũng đã khiến hắn bị trọng thương, chỉ là không nguy hiểm đến tính mạng mà thôi. Lam Tiểu Bố biết rất rõ, hắn có thể khiến Thải Thương bị thương cả ngàn lần, thậm chí có thể đánh nát thân thể Thải Thương, nhưng Thải Thương vẫn có thể phản kích lại. Nhưng hắn không thể nào chống đỡ được một kích của Thải Thương, nếu như Thải Thương thật sự đánh trúng hắn, hắn đã sớm mất mạng rồi.
Với hắn mà nói, bị Thải Thương đánh trúng, đó chính là chết chắc. Đây vốn chính là một trận đánh chênh lệch thực lực, hắn là dựa vào sự khinh thường của Thải Thương, sớm chuẩn bị mấy tháng mới có thể miễn cưỡng giết chết được đối phương. Hoặc có thể nói là, Thải Thương chưa bao giờ nghĩ Lam Tiểu Bố hắn có thể uy hiếp được mình.
Khúc Phi im lặng đi sau lưng Lam Tiểu Bố rời khỏi quảng trường dưới mặt đất, tâm trạng nàng vô cùng đè nén. Nàng thật sự không nghĩ ra, tại sao lại có loại người này, muốn luyện hóa một tiên vực?
Mấy tỷ tu sĩ trong tiên vực đó không phải là sinh mệnh sao? Làm chuyện tàn nhẫn như vậy không ảnh hưởng đến đại đạo của mình ư?
Lúc đi đến quảng trường lớn của Lôi La Tiên Đình, sức sống của toàn bộ tiên vực đang nhanh chóng khôi phục, cho dù không có bất cứ một âm thanh nào, cũng chỉ là vì không có một sinh mạng nào đang ở đây mà thôi.
“Một tiên vực lớn như vậy, chờ sau khi chúng ta đi rồi thì sẽ không còn một người nào nữa.” Khúc Phi đứng trên quảng trường, giọng điệu có chút thương cảm.
Lam Tiểu Bố lại nói, “Ngươi có thể ở lại đây.”
Khúc Phi lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Ta không dám ở lại nơi này, Tiểu Bố sư huynh, ngươi đã nhìn thấy sư phụ ta sao?”
Một cái tiên vực mênh mông như vậy, chẳng những không có một người, mà ngay cả động vật cũng không có, mặc dù nàng là một tu tiên giả, lại thật sự không dám ở lại nơi này.
Lam Tiểu Bố do dự một chút nói ra, “Ta ở tại Ngũ Vũ Tiên giới, sư phụ ngươi cũng ở Ngũ Vũ Tiên giới. Chỉ là từ nơi này đến Ngũ Vũ Tiên giới, với tốc độ của ngươi, chỉ sợ phải mất hơn hai mươi năm. Mà bây giờ ta không thể trở về được, ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”
Thải Thương là người của Tịch Thần cốc, sau khi Thải Thương bị hắn giết, Lam Tiểu Bố không dám khẳng định Tịch Thần cốc có biết hay chưa. Cho nên hắn nhất định phải nhanh chóng đến Tịch Thần cốc.
Chuyện thứ hai khiến Lam Tiểu Bố lo lắng chính là, loại cường giả như Thải Thương, Tịch Thần cốc có bao nhiêu người.
“Tạ ơn Tiểu Bố sư huynh, khoảng cách hai mươi năm này, ta vẫn có thể làm được.” Khúc Phi nhanh chóng khom người nói.
Thời gian mấy chục năm, đây chẳng qua cũng là thời gian nàng chạy trốn trong hư không mà thôi. Lúc trước, thậm chí nàng còn không có một mục tiêu rõ ràng nào, bây giờ đã biết rõ mình muốn đến Ngũ Vũ Tiên giới, thế thì còn có gì phải lo lắng?
Nói xong câu đó, Khúc Phi không đợi Lam Tiểu Bố hỏi đã chủ động lấy ra một cái ngọc giản phương vị đưa cho Lam Tiểu Bố rồi nói, “Đây là lộ tuyến hư không mà ta đã đi qua, trong đó có bao gồm cả vị trí mà chúng ta đã chia tách với Thải Tư sư muội.”
“Đa tạ ngươi, đây là vị trí của Ngũ Vũ Tiên giới ta, ngươi cứ dựa theo thủy tinh cầu là có thể tiến về Ngũ Vũ Tiên giới.” Lam Tiểu Bố nhanh chóng nhận lấy ngọc giản phương vị, đồng thời cũng đưa thủy tinh cầu phương vị cho Khúc Phi.
Lúc đầu hắn còn định hỏi Khúc Phi chuyện liên quan đến Lạc Thải Tư đi đâu, bây giờ Khúc Phi chủ động nói cho hắn biết, cho dù chỉ là vị trí chia tách thôi, hắn cũng phải đi tìm một chút.
Hộ trận đại giới của Lôi La Tiên Vực đã được kích phát, trước đó Thải Thương muốn cản Lam Tiểu Bố rời khỏi Lôi La Tiên Vực, nhưng mà bây giờ trận kỳ chủ của đại trận hộ giới này đang ở trong tay Lam Tiểu Bố, hắn dễ dàng mở đại trận này ra.
“Tiểu Bố đại ca, ta biết ngươi có rất nhiều chuyện cần làm, ta đi trước đây.” Khúc Phi vội vã muốn đi tìm sư phụ Nhiếp Tương Vũ của mình, hơn nữa nàng cũng biết với chút tu vi này của mình mà ở lại bên cạnh Lam Tiểu Bố, đó chính là khiến Lam Tiểu Bố bận tâm.
Lam Tiểu Bố lấy ra một chiếc nhẫn cho Khúc Phi, “Trong này có một ít tài nguyên tu luyện, tu vi của ngươi chắc hẳn đã sắp có thể tấn cấp lên tiên vương rồi, thời gian trên đường dài, hoặc là có thể tìm cơ hội tấn cấp đến tiên vương cảnh. Còn nữa, nếu như có chuyện gì, có thể truyền tin cho ta.”
“Đa tạ Tiểu Bố đại ca.” Khúc Phi nghe lời Lam Tiểu Bố nói, lập tức biết trong chiếc nhẫn này nhất định có Hành Vương Tiên Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận