Khí Vũ Trụ

Chương 182: Cá ánh bạc

Thành Mưu Bắc đổi chủ không đủ để nhấc lên bất kì gợn sóng nào trong thành Mưu Bắc. Hơn nữa danh tiếng của Lam Tiểu Bố tốt hơn rất nhiều so với Bặc Đạt, ít nhất là không thu nhiều linh thạch. Không chỉ có thể, toàn bộ thành Mưu Bắc này vì có Lam Tiểu Bố ở mà nhân khí ngày càng thịnh vượng hơn.
Mặc dù Lam Tiểu Bố là thành chủ, nhưng hắn rất ít khi ra ngoài, cơ bản đều ở lì trong phủ thành chủ để tu luyện. Cổ Đạo cũng ở trong trong phủ để tu luyện, đột nhiên có nhiều tài nguyên như vậy, quá trình tu luyện của Cổ Đạo cũng trở nên phong phú hơn.
Lưu Mân hết mình phục vụ lão đại, chỉ trong thời gian ngắn đã gom góp cho Lam Tiểu Bố hơn trăm bộ công pháp tu luyện, còn có đủ loại phương thuốc.
Nhưng những công pháp tu luyện và những phương thuốc này đều lan tràn khắp nơi, không thể dùng để ra tay được. Lam Tiểu Bố không thèm để ý, đối với hắn mà nói công pháp tốt hay dở đều không quan hệ, dù là công pháp rác rưởi nhất thì chỉ cần điểm cho nó thêm một tia chớp là có thể trở thành đồ tốt.
Những công pháp và phương thuốc đều được Lam Tiểu Bố khắc lên Thất âm.
Khoảng thời gian này Lam Tiểu Bố không tu luyện Kim Ô quyết mà chỉ tập trung tu luyện Đoàn Hồn thuật.
Chỉ là công pháp hắn lấy được quá ít, thế nên hắn mới hy vọng Lưu Mân có thể thu mua được thêm thật nhiều công pháp, sau đó Thất âm sẽ dựa vào những công pháp này mà xây dựng một công pháp hoàn hảo khác cho hắn tu luyện.
Thời gian dài, toàn bộ người dân trong thành Mưu Bắc đều biết trong thành có một vị thành chủ chưa từng lộ diện. Nhưng đừng có xem thường vị thành chủ này, bởi vì từ khi có vị thành chủ này tới thành Mưu Bắc nên bây giờ trong thành gần như không còn ai dám ép mua ép bán như trước. Ngay cả tình trạng ỷ mạnh hiếp yếu cũng không còn xuất hiện trong thành Mưu Bắc.
Từ đó về sau, người tới thành Mưu Bắc tìm kiếm tiên duyên ngày càng nhiều thêm. Dù sao thì vị thế địa lý của thành Mưu Bắc này quá mức tốt đối với những người tu tiên cấp thấp, xung quanh lại có Bất Dạ Hải và sơn mạch Mưu Bắc. Bây giờ thành Mưu Bắc cực kì an toàn, đó cũng là nguyên nhân khiến giá phòng trong thành Mưu Bắc tăng vọt theo một đường thẳng.
Trước đây thương hội Tiềm Tiên mới chỉ xếp trước hạng năm trong thành Mưu Bắc mà thôi, nay bởi vì Lưu Mân lấy được sự trọng dụng của Lam Tiểu Bố nên hiện tại, thương hội Tiềm Thương đã trở thành thương hội lớn nhất trong thành Mưu Bắc.
….
Bất Dạ Hải.
Sở dĩ gọi nơi này là Bất Dạ Hải là bởi vì nơi này có rất nhiều linh vật cá ánh bạc cấp thấp. Cá ánh bạc rất thích bơi lội trên mặt biển, hơn nữa thân nó có phát ra ánh sáng bạc. Cho dù trời có tối thì do có nhiều cá ánh bạc nên toàn bộ mặt biển đều phát ra ánh sáng màu bạc lờ mờ, nhìn cực kì đẹp.
Giá trị của cá ánh bạc rất cao, một con cá ánh bạc hảo hạng thì giá trị có thể lên tới mấy chục nghìn, thậm chí là mấy trăm nghìn linh thạch.
Dựa theo cách nói này thì nơi nào trên Bất Dạ Hải cũng có loại cá này, vì thế bất kì kẻ nào tới Bất Dạ Hải cũng đều có thể bắt được chúng.
Nếu không có cá ánh bạc cao cấp thì có thể bắt cá ánh bạc cấp thấp, cùng lắm thì giá trị sẽ thấp đi một chút mà thôi.
Nếu mà nghĩ vậy thì sai hoàn toàn, cá ánh bạc là linh vật, không được coi là yêu thú. Những con cá ánh bạc có ở Bất Dạ Hải đưuọc chia thành các cấp là thượng, trung và hạ phẩm, còn có tin đồn là có một loại cá ánh bạc loại đặc biệt, nhưng loại cá ánh bạc đó chỉ ở trong truyền thuyết, chưa có ai từng thấy qua cả.
Trừ cá ánh bạc loại thượng phẩm ra thì trung phẩm và hạ phẩm hoàn toàn không đáng tiền, mặc dù cá ánh bạc là linh vật, nhưng nhất định phải là cá ánh bạc loại thượng phẩm mới được. Nếu chỉ là cá ánh bạc bình thường thì vị giác sẽ không tối, thế nên cũng chẳng có ai nguyện ý đi bắt chúng cả.
Cá ánh bạc bình thường sẽ phát ra ánh sáng bạc ở phần lưng, còn cá ánh bạc thượng phẩm sẽ phát ra ánh sáng bạc xen lẫn ánh sáng vàng. Màu vàng càng nhiều thì càng thể hiện giá trị của con cá đó rất cao.
Ở Bất Dạ Hải, trừ cá ánh bạc ra thì trong biển còn có rất nhiều linh thảo sinh trưởng trong biển và rất nhiều vật liệu luyện khí và luyện vì. Vì thế những người tu tiên tới Bất Dạ Hải có rất ít người đi bắt cá ánh bạc thượng phẩm, mà cho dù có tới cũng chẳng thể bắt được.
Khu vực trên bờ của Bất Dạ Hải thật ra còn rất nhiều đảo san hồ.
Lúc này, ở một đảo san hô nào đó trên Bất Dạ Hải, có hai người một nam một nữ đang mai phục ở bãi đá ngầm. Người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, vóc người trung bình không cao không thấp, da thịt phơi bên ngoài có màu đồng cổ, dĩ nhiên là kết quả do phơi người dưới ánh sáng mặt trời ở biển quá lâu. Cô gái kia thì có dáng người thon dài, làn da hơi đen, mái tóc dài lộn xộn nhưng đôi mắt lại rất sáng.
Phía trước cách hai người họ khoảng trăm mét có một chiếc lồng trúc đang lơ lửng trên mặt biển, bên trong chiếc lồng trúc đang tản mát ra ánh sáng tím nhàn nhạt. Ở giữa luồng ánh sáng màu tím đó có một quả linh quả, hương thơm thoang thoảng đang không ngừng lan tràn ra ngoài.
“Tiểu thúc, nơi này thực sự có cá ánh bạc phẩm chất đặc biệt sao?” Cô gái kia nhỏ giọng hỏi, giọng nói rất trong trẻo và êm tai.
“Chắc chắn có, cha ta từng nói với ta đấy, ông ấy nói rằng cá ánh bạc ở nơi này không phải loại đặc biệt thì cũng là loại thượng phẩm.” Người đàn ông được gọi là Tiểu thúc kia cũng nhỏ giọng nói, chất giọng trầm thấp.
Cô gái kia thở dài: “Nếu có thể bắt được cá ánh bạc phẩm cấp đặc biệt thì càng tốt, lúc đó sư phụ của ta sẽ tốt lên. Như vậy thì Thiên Vân môn của chúng ta sẽ quay trở lại thành tiên môn năm sao được.”
Người đàn ông than thở: “Cho dù lão tông chủ khôi phục thực lực thì giỏi lắm cũng chỉ giữ được an toàn cho cả tông môn không bị người khác mơ ước mà thôi, còn muốn quay lại thành tiên môn năm sao thì không có khả năng đâu. Trừ khi Thiên Vân môn chúng ta xuất hiện một người khác vào Nhân Tiên cảnh, nhưng cả cái Vân Châu này có thể xuất hiện được bao nhiêu Nhân Tiên chứ?”
Thần sắc của cô gái kia suy sụp, ngay khi cô định nói chuyện thì người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên thở dài, nói tiếp: “Đừng nói nữa, có động tĩnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận