Khí Vũ Trụ

Chương 2450 - Lam Tiểu Bố không biết sống chết. (2)

Nếu Trung Ương Thiên Đình không giải quyết, vậy thì bọn hắn sẽ tự mình giải quyết. Thiên Đế Sách Khổ Huệ Thăng của Ma Như thế giới, bọn hắn không dám giết, dù sao thì sau khi diết Sách Khổ Huệ Thăng, sẽ kinh động đến Đạo Tổ của Ma Như thế giới. Nhưng tên Lam ti chủ gì đó, thánh thừa Bàng Kiếp gì kia, cái gì mà thiên tài dự thi, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ tay. Nếu đợi mấy chục năm sau, Ma Như thế giới không có một thiên tài tham dự nào, đó mới là chuyện cười.
Khổ Nhất Sí sao có thể không nghe ra lời uy hiếp của Sùng Anh, trong lòng hắn ta cười lạnh. Chỉ cần các ngươi không ra tay ở An Lạc Thiên Thành ta là được, các ngươi giết sạch lẫn nhau thì có liên quan gì đến Khổ Nhất Sí ta chứ. Chuyện xảy ra ở Trung Ương thế giới còn ít sao? Thánh Kiếm cung bị diệt, Đạo Tổ đến chưa? Đại Băng Bàn Cung bị diệt, Đạo Tổ có đến không? Chân Diễn Thánh Đạo ngươi có một Thánh Chủ bước đại đạo thứ bảy bị giết, chỉ có thể trách thực lực của các ngươi không tốt, còn muốn Đạo Tổ ra mặt, nằm mơ.
Lam Tiểu Bố không để ý đến ba vị Thánh Chủ của Chân Diễn Thánh Đạo đang xoay người rời đi kia, mà nhìn về phía một nam tử mập lùn đang đứng trong đám đông. Cho dù gia hỏa này có dịch hình thành một nam tử mập lùn, nhưng hắn ta vừa xuất hiện, Lam Tiểu Bố đã nhận ra, đây tuyệt đối chính là Phương Chi Khuyết. Gia hỏa này cũng có chút bản lĩnh, chẳng những trốn khỏi sự truy sát của Chân Diễn Thánh Đạo và Trung Ương Thiên Đình, còn quang minh chính đại xuất hiện ở An Lạc Thiên Thành.
Đây là cảm thấy mình bước vào bước đại đạo thứ bảy rồi, Lam Tiểu Bố hắn không còn nhận ra được nữa sao?
Trên thực tế gia hỏa này vừa tới đây, Lam Tiểu Bố đã lập tức cảm nhận được, thật sự là vì trên người gia hỏa này có ấn ký đạo niệm của hắn. Nói chính xác thì, cái này cũng không tính là ấn ký đạo niệm, mà là đạo tắc có thể xé rách thần hồn nguyên thần. Ha ha, đạo chủng Trớ Chủ miễn phí dễ dùng như vậy sao?
Nhưng mà gia hỏa này cũng xem như rất may mắn, dựa vào viên đạo chủng này, thật sự bước vào bước đại đạo thứ bảy, khó trách dám ngang nhiên xuất hiện ở An Lạc Thiên Thành. Bước đại đạo thứ bảy, cho dù có bị Chân Diễn Thánh Đạo và Trung Ương Thiên Đình nhận ra, cũng không thể làm gì được hắn ta.
Lam Tiểu Bố đang định đi qua chào hỏi với HÌnh Nghê, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, đạo niệm của hắn lập tức khóa chặt một cái ấn ký trên người mình. Cái ấn ký này hạ rất cao minh, vậy mà không trực tiếp hạ lên người hắn, mà ngay khi hắn bước ra một bước, mới im hơi lặng tiếng mà bám vào trong đạo vận của hắn. Đáng tiếc hắn nghiên cứu ấn ký và kết giới đã lâu, cộng thêm đã là bước đại đạo thứ năm, loại thủ đoạn này đừng nghĩ sẽ hạ được ấn ký lên người hắn.
Cảm nhận cái ấn ký này một chút, còn cả phương vị để lại, Lam Tiểu Bố khẳng định chính là tên Trần Hoàng Tử kia làm. Xem ra chỉ cần hắn vừa ra khỏi An Lạc Thiên Thành, Trần Hoàng Tử kia nhất định sẽ cảm nhận được.
“Đa tạ Hình huynh mở miệng giúp đỡ.” Lam Tiểu Bố ôm quyền thành khẩn cảm tạ.
Hình Nghê cười nói, “Chỉ là việc nhỏ, không cần phải nói.”
Lam Tiểu Bố biết đối với hắn mà nói, đây không phải là việc nhỏ. Hôm nay nếu như không phải có Bùi Cung Hổ ra mặt, tên Khổ Nhất Sí kia cho dù có đến, cũng sẽ đợi sau khi Thánh Chủ Chân Diễn Thánh Đạo kia bắt hắn đi, hoặc giết hắn rồi mới xuất hiện.
Sau khi cảm tạ HÌnh Nghê, Lam Tiểu Bố lại thi lễ cảm tạ Bùi Cung Hổ một lần nữa.
Bùi Cung Hổ cười ha ha một tiếng, “Lam ti chủ, ta đã nghe HÌnh Nghê nói về ngươi mấy lần, hôm nay gặp mặt quả nhiên đã không khiến cho ta thất vọng. Ta đi trước trò chuyện với KHổ huynh một chút, ngươi có thể đến trụ sở Cực Thịnh Thiên Đình ta bất cứ lúc nào.”
“Đa tạ Bùi Thiên Đế, Lam Tiểu Bố nhất định sẽ đến thăm hỏi.” Lam Tiểu Bố ôm quyền một lần nữa.
Chờ Bùi Cung Hổ dẫn Hình Nghê nhận lời mời của Khổ Nhất Sí rời đi, Lam Tiểu Bố quay sang nói với Sách Khổ Huệ Thăng, “Sách KHổ huynh, ngươi đến hội đấu giá trước đi, ta có chút chuyện, lát nữa sẽ đến tìm ngươi.”
Sách Khổ Huệ Thăng lập tức truyền âm, “Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, đặc biệt không nên rời khỏi An Lạc Thiên Thành, ta khẳng định mấy người Chân Diễn Thánh Đạo đang nhìn chằm chằm ngươi, chỉ cần ngươi rời khỏi An Lạc Thiên Thành, bọn hắn nhất định sẽ đuổi theo.”
“Ta biết.” Lam Tiểu Bố lên tiếng, không nói với Sách Khổ Huệ Thăng hắn đang định rời khỏi An Lạc Thiên Thành.
Thấy không còn náo nhiệt gì nữa, đám người lần lượt tản đi, Lam Tiểu Bố thong thả ung dung đi dạo một chút, sau đó trực tiếp rời khỏi An Lạc Thiên Thành. Hắn khẳng định mình vừa rời đi, Trần Hoàng Tử nhất định sẽ theo dõi mình, trừ Trần Hoàng Tử ra, Phương Chi Khuyết kia nhất định cũng sẽ đi theo.
Ở một nơi cực xa, một tên nam tử nhìn thấy Lam Tiểu Bố rời khỏi An Lạc Thiên Thành, khinh thường nói một câu, ”Không biết sống chết.”
“Cha, ngươi nói ai không biết sống chết?” Thạch Uyển Dung đột nhiên đi ra.
“KKHông có gì, chỉ là một thấy một tên sâu kiến chẳng biết sống chết, bởi vì có thể chạy thoát được một kiếp, vậy mà lại không biết đủ, còn dám chủ động đi dâng đầu người.” Thạch Trường Hành từ tốn nói.
Trong lòng hắn ta cũng cảm thán, người gan to bằng trời hắn ta đã gặp không ít, nhưng loại gia hỏa gan to bằng trời như Lam Tiểu Bố này, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy.
...
Lam Tiểu Bố vừa rời khỏi An Lạc Thiên Thành, đã cảm nhận được Phương Chi Khuyết đuổi theo. Hắn biết Phương Chi Khuyết vì sao lại nôn nóng muốn tìm hắn như vậy, gia hỏa này lo lắng đến ấn ký trên người mình, nhưng đến bây giờ vẫn không tìm ra được ấn ký, cho nên trong lòng như lửa đốt, muốn tìm hắn, uy hiếp hắn để gỡ bỏ ấn ký.
Chẳng qua nếu như gia hỏa này đã đến bước đại đạo thứ bảy, thì cho rằng có thể uy hiếp được Lam Tiểu Bố hắn, thế thì chỉ có thể nói đứa nhỏ này số khổ quá rồi.
Lam Tiểu Bố không muốn ra tay ở gần An Lạc Thiên Thành, cho nên vừa ra khỏi thành đã nhanh chóng lấy pháp bảo phi hành ra đi thật xa. Chỉ cần Phương Chi Khuyết đuổi đến trước tiên là tốt nhất, hắn sẽ dạy cho tên tiểu tử này làm người như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận