Khí Vũ Trụ

Chương 405: Giết Kim Tiên. (1)

“Đúng, chúng ta nhìn thấy.” Thích Hàm Phù vội vàng nói.
Lam Tiểu Bố tiếp tục nói, “Tiên trang Ngôn thị làm xằng làm bậy như thế, làm đủ điều ác, nhưng vẫn khoác cái danh đại thiện nhân bên ngoài. Ha ha, cửu trọng thiên đã nằm trong khống chế của Thánh Nhân, ta tuyệt đối không tin những chuyện mà tiên trang Ngôn thị làm mà không có ai biết đến. Nhưng mà, tiên trang Ngôn thị vẫn tồn tại. Mọi người chỉ biết nhà mình sạch, không quản người khác như thế nào, đây chính là quy tắc ngầm thừa nhận ở cửu trọng thiên tu tiên giới. Chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích của mình, có ai quản người khác sống hay chết? Nếu như xâm phạm đến lợi ích cả mình, vậy cho dù là một phần của cửu trọng thiên cũng phải cắt ra.”
Lam Tiểu Bố nói đến đây thì tự giễu nói, “Ha ha, không nói đâu xa, chính là Dược Hương cốc đấy, một vài đệ tử có chút lai lịch đến Dược Hương cốc, cũng dám nói diệt là diệt, diệt đi tông môn có truyền thừa đã lâu. Nếu như không phải thiên địa đột nhiên thay đổi, chuyện của Dược Hương cốc nhất định sẽ không có bất cứ ai quan tâm đến. Trong cửu trọng thiên của Tiên giới này, những tông môn vô tội giống như Dược Hương cốc có biết bao nhiêu? Những tiên môn ác độc như tiên trang Ngôn thị có bao nhiêu chứ?
Không sai, ta sáng lập ra Đại Hoang Tiên Môn, tất nhiên sẽ gặp vô số phiền phức. Nhưng ta vẫn muốn lập ra, trên con đường này có người nào gặp bất bình, bức xúc, nếu như Lam Tiểu Bố ta đã bước lên con đường này, nhất định sẽ đứng ra đòi lại công bằng. Bất kỳ một tông môn nào cũng có khát vọng lớn, lúc ban đầu luôn gặp phải trắc trở khó khăn. Ta hy vọng trong tương lai khi Ngũ Vũ Tiên giới gặp trắc trở, sẽ vẫn vì Đại Hoang Tiên Môn vững vàng mà vượt qua.”
Nói đến đây, Lam Tiểu Bố nhìn vào hư không mênh mông, “Vị tiền bối đã lấy năng lực của mình dung hợp Ngũ Vũ Tiên giới kia, cuối cùng bị người khác đánh lén. Tại sao hắn phải là như vậy? Trên thực tế hắn có làm hay không, những chuyện này đều không liên quan gì đến hắn, hắn vẫn là cường giả đứng đầu trong vũ trụ Hạo Hãn, nhưng hắn vẫn làm.
Có một số việc, cần phải có người làm. Nếu như ngươi không làm, ta không làm, vậy tương lai của Ngũ Vũ Tiên giới này có khác gì cửu trọng thiên? Tâm huyết của vị tiền bối kia, cuối cùng sẽ bị đám người vì tư lợi tiêu hao hết thôi. Đáng tiếc ta không thể chờ đến khi thực lực mạnh hơn mới xây dựng Đại Hoang Tiên Môn, bởi vì lúc đó Đại Hoang Tiên Môn đã không còn thuộc về chúng ta nữa, ta cũng không có cách nào hoàn thành ý định trong lòng mình.”
Lam Tiểu Bố nghĩ đến trước khi mình rời khỏi Địa Cầu, hắn vì không muốn cường giả ngoài hành tinh xâm lấn Địa Cầu, vì muốn Địa Cầu khôi phục bầu trời trong xanh, đã dứt khoát rời khỏi Địa Cầu. Cuối cùng bản thân Địa Cầu đã tự tịnh hóa, chuyện cường giả ngoài hành tinh xâm lấn cũng vì có sự tham gia của hắn mà không xảy ra.
Trong lòng hắn luôn giữ lại một vùng đất, trong lòng có một phần khát vọng, một phần chấp niệm, cho nên mới làm những chuyện này. Nếu không thì, hắn có khác gì những cường giả của cửu trọng thiên đâu? Vì sao Vũ Trụ Duy Mô lại ở trên người hắn? Có lẽ chính vì vùng đất bình yên kia trong lòng hắn, hắn mới có thể đi đến được ngày hôm nay, mới có được Vũ Trụ Duy Mô.
Người thì đều ích kỷ, Lam Tiểu Bố hắn cũng ích kỷ. Nhưng người ích kỷ không nên để lợi ích của mình ở trên một giới, không nên xây dựng lợi ích của mình trên sự sống chết của vô số người.
“Vì sao không thể chờ đến khi thực lực cường đị rồi đi thành lập Đại Hoang Tiên Môn chứ?” Thích Hàm Phù không hiểu hỏi.
Lam Tiểu Bố giải thích: “Bây giờ quy tắc của Ngũ Vũ Tiên Giới chỉ vừa mới thành lập, vô số tông môn sẽ mọc lên nhiều như nấm sau mưa. Dưới quy tắc Thiên Đạo, cho dù là tông môn nào cũng sẽ được thành lập một lần. Nói cách khác, nếu như chờ người khách thành lập Đại Hoang Tiên Môn rồi, được Thiên Đạo tán thành, vậy thì chúng ta không thể thành lập Đại Hoang Tiên Môn được nữa. CHo nên chúng ta nhất định phải thành lập Đại Hoang Tiên Môn ngay bây giờ.”
Phục Thiên Ngấn không chút do dự nói, “Tông chủ, Phục Thiên Ngấn ta nguyện ý gia nhập vào Đại Hoang Tiên Môn. Vì vùng đất Tiên giới an bình này, Phục Thiên Ngấn ta nguyện ý đi theo bước chân tông chủ, vì Đại Hoang Tiên Môn cống hiến một phần sức lực của mình.”
Thường Khuynh Sương cúi người hành lễ, “Thường Khuynh Sương ta từ giờ trở đi, nguyện đi theo bước chân của tông chủ và đại sư huynh, cống hiến sức lực của mình vì Đại Hoang Tiên Môn.”
Thích Hàm Phù cũng cúi người hành lễ theo: “Thích Hàm Phù ta nguyện ý gia nhập Đại Hoang Tiên Môn, mong rằng bi kịch của Dược Hương cốc sẽ không bao giờ diễn ra nữa.”
Ánh mắt Cổ Đạo vòng tới vòng lui, cuối cùng nói, “Bố gia bảo ta đi hướng đông, ta sẽ đi hướng đông, Bố gia bảo ta đi hướng tây, ta sẽ đi hướng tây.”
“Đa tạ Thiên Ngấn sư huynh và hai vị sư tỷ đã giúp đỡ, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm nơi làm trụ sở của tông môn, thành lập Đại Hoang Tiên Môn.” Lam Tiểu Bố khẽ khom người, cảm tạ ba người Phục Thiên Ngấn đã giúp đỡ. Cho dù có ý nghĩ tốt, nhưng không có ai giúp đỡ, có một người cũng không thể thành lập được.
Phục Thiên Ngấn nghiêm mặt nói, “Tông chủ, sau này không thể gọi chúng ta là sư huynh và sư tỷ nữa, không có quy củ thì sao quản lý được trên dưới.”
Lam Tiểu Bố xua tay ngăn lại, “Xưng hô không quan trọng, quan trọng là chuyện mà chúng ta làm. Đi thôi, chúng ta đi tìm trụ sở cho tông môn.”
Mọi người có mục tiêu mới, Thường Khuynh Sương và Thích Hàm Phù đều gạt nỗi bi thương trong lòng qua một bên. Trước đó Thường Khuynh Sương vẫn luôn áy náy bất an, nàng cảm thấy chuyện sư môn bị diệt, trách nhiệm chủ yếu là do nàng. Bây giờ sau khi có mục tiêu mới rồi, cảm giác áy náy bất an này bị che đi, tất cả tâm sức đều dồn vào việc thực hiện mục tiêu mới này.
Quy tắc của Ngũ Vũ Tiên Giới vừa mới hoàn thiện, trên đường đi, mấy người Lam Tiểu Bố đều có thể nhặt được vật liệu luyện khí ở khắp nơi. Đây đều là thứ từ trong vết nứt Hỗn Độn rơi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận