Khí Vũ Trụ

Chương 238: Đạo tràng của đệ tử Dương Mi (1)

“A…” Một tiếng kêu đau đớn truyền đến, cả người Bái Chí Thiên từ trên không trung rơi xuống, thất khiếu chảy máu, trong mắt hắn vẫn còn lóe lên vẻ không tin.
“Bái sư huynh…”
Tên tu sĩ sử dụng Cổ Đĩnh Đao kia nhìn thấy Bái Chí Thiên thất khiếu đổ máu, rơi xuống từ không trung, trong lòng giật nảy mình, giờ phút này cự phủ của Lam Tiểu Bố đã phủ xuống. Cổ Đĩnh Đao của hắn cũng nhanh chóng vung lên, giờ phút này trong đầu hắn còn đang nghĩ Bái sư huynh đã trúng chiêu đánh lén nào đây?
“Răng rắc!” Tiếng nứt vỡ vang lên, Cổ Đĩnh Đao bị nứt một đường. Không đợi tên tu sĩ Cổ Tinh sơn này rút lui, hắn đã cảm thấy thức hải tê rần, sau đó hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cự phủ của Lam Tiểu Bố đập vào hông mình.
Thật mạnh… Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn chết đi.
Tên đệ tử Cổ Tinh sơn cuối cùng kìm bước chân đang xông về phía trước của mình lại, trong ba người, thực lực của hắn là thấp nhất. Hai người có thực lực mạnh nhất kia, đều không thể chống đỡ được một đòn của tông chủ Thiên Vân Tiên Môn trước mặt này. Hắn mà xông lên thì sợ nửa chiêu cũng không đỡ được.
Như thế này đâu phải là tu sĩ Kim Đan, chỉ sợ là cường giả Hóa Đan mới đúng.
“Ngươi…” Tên tu sĩ này nắm chặt pháp bảo trong tay, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lam Tiểu Bố.
“Ta cái gì mà ta?” Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía túi trữ vật của hắn.
Tên tu sĩ này lập tức tỉnh ngộ, nhanh chóng lấy túi trữ vật của mình ra ném cho Lam Tiểu Bố, giọng điệu run rẩy nói, “ Lam tông chủ, đây là đồ của ta, xin hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng, ta thề nhất định sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài.”
Lam Tiểu Bố nhận lấy túi trữ vật hỏi, “Các ngươi muốn thứ gì trên người Liễu Ly?”
“Là một… Ngọc giản công pháp…” Tên tu sĩ này rất muốn bản thân có thể bình tĩnh lại, chỉ là đối mặt với tử vong khiến hắn không thể nào bình tĩnh được.
Ngọc giản công pháp? Lam Tiểu Bố lập tức mất hứng thú. Hắn chỉ cảm thấy hứng thú với ngọc giản công pháp khi còn chưa có Thái Xuyên Quyết, bây giờ đã có Thái Xuyên quyết rồi, công pháp nào đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu như là pháp kỹ thì hắn còn muốn xem một chút.
Cự phủ ập tới, tên tu sĩ này kinh hãi nhìn thấy thân thể mình bị bổ ra, vậy mà hắn lại không thể nào phản kháng lại được.
Nhìn thấy ba tên tu sĩ Kim Đan đã bị hắn miểu sát, Lam Tiểu Bố vô cùng hài lòng với Thần Hồn Thứ của mình. Với thực lực bây giờ của hắn, chắc hẳn có thể xử lý tu sĩ Hóa Đan, còn về tu sĩ Luyện Thần, hắn chưa gặp phải, còn khó nói được. Đối với cường giả Hư Thần như Quế Vân Thủ, vậy thì hắn chắc chắn mình còn kém rất xa.
Lấy sạch túi trữ vật trên người ba người kia, Lam Tiểu Bố đi đến chỗ Liễu Ly. Sắc mặt Liễu Ly có chút tái nhợt, cho dù hai mắt nhắm lại, nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt vẫn còn nguyên.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía vòng tay trữ vật của Liễu Ly, do dự một chút rồi nói, “Nể tình ngươi từng giúp ta một lần, ta sẽ không lấy vòng tay trữ vật của ngươi.”
Nhưng mà nhìn vòng tay trữ vật của Liễu Ly, trong lòng Lam Tiểu Bố tự nhủ thứ mà đệ tử Cổ Tinh sơn nói chính là công pháp, nhưng lỡ đó không phải công pháp mà là pháp kỹ thì sao? Bây giờ hắn chỉ có hai loại pháp kỹ thần niệm. Vẫn chưa có loại pháp kỹ nào không cần phối hợp với chân nguyên, nếu như thứ Liễu Ly có được chính là pháp kỹ, hắn có phải nên lấy đi không?
Theo lý mà nói, đệ tử Cổ Tinh sơn suýt chút nữa đã giết Liễu Ly, hắn cứu được Liễu Ly, pháp kỹ này nên thuộc về hắn mới đúng, Liễu Ly còn phải cảm ơn hắn nữa. Ừ, không sai, chính là đạo lý này, Lam Tiểu Bố hắn từ trước đến nay đều nói đạo lý.
Nghĩ đến đây, tay Lam Tiểu Bố nắm chặt vòng tay trữ vật, hắn nghĩ có thể cẩn thận mở cấm chế vòng tay này ra, để Liễu Ly không phát hiện hay không.
Cổ tay Liễu Ly hơi mát, làn da bóng loáng. Lam Tiểu Bố còn chưa sử dụng thần niệm, đã thấy lông mày Liễu Ly run rẩy mấy lần.
Hắn lập tức cảm nhận được hơi thở trên người Liễu Ly tăng lên, chân mày còn run nhè nhẹ hắn biết Liễu Ly sắp tỉnh rồi.
Thật sự hắn không có gì để nói với nữ nhân kiêu ngạo này, lỡ như bị nữ nhân này bắt gặp mình nắm cổ tay nàng ta, nói không chừng nàng ta còn cho rằng mình định làm gì đó. Nữ nhân này chẳng bao giờ có thể thuyết phục được chuyện gì, hay là hắn đừng chọc vào thì tốt hơn. Được rồi, cứ xem như ta tặng pháp kỹ này cho ngươi đi, Lam Tiểu Bố quay người nhanh chóng rời đi.
Lam Tiểu Bố rời đi không bao lâu, Liễu Ly lập tức tỉnh lại, điều đầu tiên nàng làm là xem xét quần áo trên người mình. Nhưng mà sau đó nàng nhanh chóng nhận ra, chẳng những quần áo trên người mình còn tốt, mà ngay cả vòng tay trữ vật cũng không bị động vào.
Phản ứng đầu tiên của Liễu Ly chính là nàng đã bị người của Cổ Tinh sơn mang đến một nơi hoang vắng, một khắc sau nàng lại phát hiện, mình vẫn ở chỗ cũ. Ở đằng xa có ba thi thể có tử trạng thê thảm, túi trữ vật bên hông đều biến mất.
Mình được người khác cứu? Liễu Ly nhanh chóng khẳng định, nàng thật sự được người ta cứu rồi. Nhưng người cứu nàng sao không động vào vòng tay trữ vật của nàng? Hình như có người nào đó sờ soạng cổ tay mình một chút, có lẽ gia hỏa này muốn ra tay với mình?
Mà chắc không phải, cấm chế trong vòng tay vẫn không hao tổn gì.
Cho dù là ai đã cứu mình, Liễu Ly đều cảm thấy nhẹ lòng, đồ của nàng đều còn đây, cũng không có ai có hành vi xâm phạm đến nàng, đây mới là nguyên nhân khiến nàng an tâm.
Trước đó bị mấy đệ tử Cổ Tinh sơn truy sát, đến thở cũng không có có hội, trọng thương mất máu đã khiến nàng sắp rơi vào hôn mê, lại gặp phải nỗi kinh hoảng lớn, tinh thần và thể xác đều bị đả kích, lúc này mới không cam lòng mà ngất đi.
Bây giờ vất vả lắm mới bình tĩnh được một chút, Liễu Ly nhanh chóng lấy ra một viên đan dược nuốt vào, sau đó vận công chữa thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận