Khí Vũ Trụ

Chương 975: Nước Mặc Hà. (2)

Hắn tốt xấu gì cũng đã ở Mặc Hà mấy tháng, thế mà lại không đụng đến nước sông Mặc Hà.
Nghĩ là làm, Lam Tiểu Bố không chút do dự đánh ra từng đạo thủ ấn, hắn muốn cuốn nước sông Mặc Hà lên nhìn xem một chút.
Chẳng qua khi thần niệm của Lam Tiểu Bố bắt đầu cuốn nước sông Mặc Hà lên, Mặc Hà lại càng cuộn trào hơn. Bọt nước màu mực dâng cao lên đến ngàn trượng, còn đang điên cuồng tăng lên.
Thần niệm Lam Tiểu Bố chạm đến sóng nước Mặc Hà này, chỉ qua mấy giây, thần niệm đã bị cuốn đi sạch sẽ.
Thức hải truyền đến một cơn đau đớn, Lam Tiểu Bố lập tức biết mình đã xem thường nước sông Mặc Hà này rồi, hắn dứt khoát lấy một cái vật chứa không gian ra, sau đó thần niệm lại cuồn cuộn cuốn đến một lần nữa.
Cùng lúc đó Lam Tiểu Bố cũng vận chuyển Đoán Thần Thuật, được sự giúp đỡ của Đoán Thần Thuật, lần này Lam Tiểu Bố cuối cùng cũng có thể cuốn nước sông Mặc Hà lên, một ngấn nước màu đen mực bị Lam Tiểu Bố lấy đi, rơi vào vật chứa không gian trước mặt hắn.
“Răng rắc!” Một tiếng nứt vang, một khắc sau, cái vật chứa không gian này bị vỡ vụn, nước sông Mặc Hà rơi xuống bờ cát, biến mất tăm.
“Thật là lợi hại.” Bàng Bất Lận thán phục một tiếng, không biết là đang nói Lam Tiểu Bố lợi hại, hay là nói nước sông Mặc Hà lợi hại.
“Quả thật là lợi hại.” Lam Tiểu Bố thán phục một tiếng, lúc này hắn khẳng định nước sông Mặc Hà này nhất định không phải là thứ đơn giản, càng không cho hắn thu thập thì hắn lại càng muốn thu thập.
“Tiểu Bàn, ngươi thu thập Mặc Kim đi, ta ở đây luyện hóa một món pháp bảo.” Lam Tiểu Bố nói xong thì lập tức lập nên một cấm chế, lấy Vô Hỏa Hồ Lô ra.
Vô Hỏa Hồ Lô là bảo vật gì, Lam Tiểu Bố cũng không biết, nhưng mà trong hồ lô này có đựng Phụ Cốt Hỏa Diễm. Phụ Cốt Hỏa Diễm vẫn còn một ít hắn vẫn còn chưa luyện hóa xong, bây giờ Lam Tiểu Bố định luyện hóa hết số Phụ Cốt Hỏa Diễm trong này, sau đó sẽ dùng Vô Hỏa Hồ Lô đựng nước sông Mặc Hà.
“KHông đúng, ngươi nhìn kìa, hình như Mặc Hà định chạy…” Bàng Bất Lận ngơ ngác nhìn Mặc Hà đang càng ngày càng xa.
Lam Tiểu Bố cũng nhìn thấy Mặc Hà đã dần dần cách xa bờ cát mà bọn họ đang đứng, Lam Tiểu Bố nhanh chóng xông về phía trước, sau đó thần niệm tràn ta. Lần này cuốn lấy số nước sông Mặc Hà còn nhiều hơn lần trước. Lam Tiểu Bố lần này không dùng vật chứa không gian nữa, mà lấy Luân Hồi Oa ra.
Một luồng ngấn nước màu mực bị Lam Tiểu Bố cuốn đến, rơi vào trong Luân Hồi Oa. Lam Tiểu Bố còn chưa kịp đánh cấm chế lên, Mặc Hà đã như bị hút vào trong hư không mênh mông, biến mất tăm.
“Tiểu Bố, ngươi lấy được nước Mặc Hà rồi sao?” Bàng Bất Lận ngây người nhìn nước Mặc Hà màu đen bên trong Luân Hồi Oa ở trước mặt Lam Tiểu Bố. Hắn cũng dùng thần niệm thẩm thấu vào trong Mặc Hà, thần niệm khi chạm vào sẽ lập tức biến mất, không ngờ Lam Tiểu Bố có thể sử dụng thần niệm cuốn đi nước Mặc Hà.
“Nước này thật sự không đơn giản, bây giờ ta còn chưa biết tác dụng của nó, chờ sau khi ta cất giữ nó thật tốt rồi sẽ từ từ nghiên cứu, ngươi ở chỗ này chờ ta một khoảng thời gian.” Lam Tiểu Bố dùng cấm chế khóa Luân Hồi Oa lại.

Lam Tiểu Bố bế quan luyện hóa hoàn toàn Phụ Cốt Hỏa Diễm, lúc này, có một chiếc phi toa vô cùng đẹp đẽ chạy vào trong Mặc Hà hư không. Nhìn dáng vẻ hoảng hốt chạy bừa của phi toa này, rõ ràng là đằng sau có người đuổi giết.
Mặc dù tốc độ của cái phi toa này rất nhanh, nhưng người truy sát quá nhiều, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, phi toa đã bị bảy, tám chiếc pháp bảo phi hành bao vây.
“Lãnh Y THường, sao phải đi làm những chuyện không có ý nghĩa gì như vậy? Ngươi cảm thấy ngươi có thẻ chạy trốn được sao? Thành thật một chút đi, quay về với chúng ta.” Đứng ra nói chuyện chính là một nam tử tóc nâu đứng trên chiếc phi thuyền gần nhất, hắn nhìn chằm chằm nữ tử trên phi toa, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, nhưng trong đôi mắt tràn ngập dục vọng kia đã hiển lộ rõ suy nghĩ trong lòng của hắn.
“Một cái tông môn bẩn thỉu, ai ai cũng miệng đầy đạo đức, lén lút nam đạo nữ xướng. Lãnh Y Thường ta cho dù có chết, cũng tuyệt đối sẽ không quay về cái nơi buồn nôn ấy.” Ánh mắt nữ tử trên phi toa vô cùng lạnh lẽo, trong mắt ẩn chứa ý chí quyết chết.
Tu sĩ từ mấy phi thuyền còn lại đều đã xông ra boong thuyền, hầu như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía nữ tử trên phi toa kia, trong mắt mỗi người đều chứa đầy dục vọng.
Đây là một nữ nhân hoàn mỹ đến cực hạn, không có người nào thấy được nữ nhân xinh đẹp đến thế. Nếu như nhất định phải tìm ra một khuyết điểm trên người nàng, thế thì chính là đôi mắt vô cùng lạnh lẽo kia.
Nam tử tóc nâu cười ha ha một tiếng, “Lãnh Y Thường, người khác nam đạo nữ xướng? Số nữ nhân mà tất cả mấy người chúng ta ở nơi này đã từng chơi qua cộng lại, còn không bằng số nam nhân mà một mình ngươi đã ngủ qua đâu. Ngươi nói đi, có người nào không ngủ cùng ngươi? Nếu đã nói lời này, chúng ta cũng không để ý, chỉ cần bên chỗ chúng ta có một người tính một ngươi, ngươi để cho chúng ta…”
“Cút, lũ giòi bọ hèn hạ bẩn thỉu.” Nữ tử tuyệt sắc tên Lãnh Y Thường kia quát lớn một tiếng, đột nhiên dưới chân bốc lên một ngọn lửa màu lam, một khắc sau cả người nàng đã biến mất. Ở đó chỉ còn lại mỗi chiếc phi toa kia.
“KHông hay rồi, nàng thi triển cấm thuật chạy trốn, đuổi theo. Tuyệt đối không thể để cho nàng chạy thoát, nhất định phải bắt được nữ nhân này về Đại Uyên Thần Môn.” Nam tử tóc nâu kinh sợ nói một câu, sau đó vọt thẳng lên phi toa, cầm mấy lá trận kỳ ra bắt đầu định vị.
Chỉ ngắn ngủi mười giây sau, nam tử tóc nâu lập tức nói. “Mọi người đi theo ta, cho dù nơi này là Mặc Hà hư không, nàng cũng đừng mơ có thể chạy thoát.”
“Thế nhưng ở Mặc Hà hư không có Mặc Độc, chúng ta mà đi vào đó…” Một tên nam tử có chút do dự nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận